*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Linh Đoàn Nhi sợ nước nên ngày mưa trở nên rất dính người, Thẩm Nhược Trăn ôm nó lên đùi, nghe tiếng mưa đập vào cửa sổ tự nói với mình: "Phải mau tạnh mưa mới được."
Không biết sao trời không theo ý người, trận mưa này lúc lớn lúc nhỏ kéo dài mất vài ngày, tấm thảm trước cửa ngân hàng Phục Hoa luôn ẩm ướt, không ngừng để lại dấu chân trong đại sảnh.
Thẩm Nhược Trăn đến công hội nghị sự, xẩm tối quay lại ngân hàng, giày da Oxford để lại một chuỗi dấu nước đều đặn.
Ông Vương phù trách dọn dẹp đau lòng không thôi, nói: "Giám đốc, túi da của ngài đều ướt cả rồi, sẽ nhăn đấy."
"Không sao đâu." Thẩm Nhược Trăn đồng tình nói, "Túi da so với sàn nhà dễ lau dọn hơn nhiều, mấy ngày nay ông vất vả rồi ạ."
Thẩm Nhược Trăn lên lầu đến văn phòng, lau sạch túi công văn, cậu lấy văn kiện và sổ ghi chép bên trong ra, đáy túi là một cái túi thơm bằng lụa bị đè bên dưới với kiểu dáng Trung Quốc tao nhã.
Cậu có hơi do dự, lấy túi thơm ra.
Trợ lý Hồ gõ cửa: "Giám đốc, ngài quay lại rồi ạ?"
Ngón tay cuộn lại, túi thơm được nắm chặt trong lòng bàn tay, Thẩm Nhược Trăn trả lời: "Vào đi."
Trợ lý Hồ mang vài phần văn kiện cần đóng dấu đến, tiện thể báo cáo công việc của một ngày, cuối cùng truyền đạt nói: "Tổng giám đốc của xưởng tàu Uý Dương đến mở chi phiếu, ngài không có ở đây nên để lại lời hỏi thăm."
"Tôi biết rồi." Thẩm Nhược Trăn dừng lại hai giây, "Hôm nay có người khác đến tìm không?"
Trợ lý Hồ vẫn luôn tận tâm: "Không có nữa, sau này tôi sẽ để ý nhiều hơn."
Thẩm Nhược Trăn nói: "Không cần, không còn việc gì nữa."
Trợ lý Hồ rời đi đóng cửa lại, Thẩm Nhược Trăn mở tay ra, nhìn túi thơm bên trong lòng bàn tay, đây là cậu đi qua cửa hàng bách hoá mua được, bên trong là khăn tay đền cho Hạng Minh Chương.
Hai ngày nay cậu vẫn luôn mang theo nhưng Hạng Minh Chương vẫn không xuất hiện.
Hơn nữa, quảng cáo được đăng trên Báo Công Minh của công ty dệt may ngay ngày hôm sau bữa tiệc đã bị dừng đăng.
Thẩm Nhược Trăn suy đoán hợp lý rằng Hạng Minh Chương công việc quấn thân, đến mức có bao nhiêu phiền phức thì cậu không rõ, cũng không có lập trường đi hỏi thăm cho rõ.
Cứ như vậy mà qua một tuần, Hạng Minh Chương vẫn chưa từng xuất hiện.
Lúc Thẩm Nhược Trăn sắp sửa quên mất chuyện này, trợ lý Hồ nói có một vị khách hàng muốn gặp cậu, tự xưng là bạn của cậu.
Thẩm Nhược Trăn nghĩ, trợ lý Hồ đã từng gặp Hạng Minh Chương nên sẽ không dùng danh xưng "khách hàng" này.
Cậu từ tầng 2 đi xuống, nhìn thấy người đang đợi, hoá ra là Triệu Tùng Liên.
"Giám đốc Thẩm." Triệu Tùng Liên đến cùng với kế toán của toà soạn, "Tôi đến rút một khoản tiền, muốn hỏi thăm một câu. Đã lâu lắm rồi không gặp, gần đây cậu có khoẻ không?"
Thẩm Nhược Trăn dẫn hai người đến phòng tiếp khách, rót trà rồi nói: "Mọi việc đều ổn. Tổng biên tập Triệu, toà soạn gần đây thế nào rồi?"
Triệu Tùng Liên nói: "In ấn rất thuận lợi, tôi sâu sắc cảm nhận được vạn sự đều phải cần tiền chống đỡ, một khi tiền vốn đủ đầy, chúng tôi đã có thể chuyên tâm làm báo rồi."
Thẩm Nhược Trăn nói: "Vậy thì tốt, lần trước bị dội bom tập kích, bên phía phòng thiết bị cần phải tăng thêm phòng ngự."
Triệu Tùng Liên gật đầu: "Vâng, cậu Hạng cũng từng nhắc nhở, còn giúp chúng tôi sắp xếp nhân thủ trực ban để bảo vệ."
Nhắc đến Hạng Minh Chương, Thẩm Nhược Trăn hỏi: "Đúng rồi, công ty dệt may dưới trướng Hạng Việt mỗi ngày đều đăng quảng cáo hoàn chỉnh, mấy ngày nay hình như đã ngừng tuyên truyền rồi?"
Ký ức của Triệu Tùng Liên vẫn còn mới: "Vào một đêm một tuần trước, thư ký của cậu Hạng thông báo cho bọn tôi muốn huỷ bỏ quảng cáo, để tránh cho ngày hôm sau cột báo bị bỏ trống nên chủ biên Mạnh thức cả đêm để bổ sung một bài viết vào."
Thẩm Nhược Trăn tính toán ngày tháng, chính là cái ngày tham gia bữa tiệc, cậu vốn dĩ không muốn hỏi thăm, môi răng khẽ động đậy nhưng vẫn hỏi ra khỏi miệng: "Công ty dệt may có phải là xảy ra chuyện rồi không?"
"Tôi cũng không rõ." Triệu Tùng Liên giải thích, "Cậu Hạng bỏ ra chi phí một quý để tài trợ, quảng cáo đột nhiên ngừng rồi, vì vậy tôi mới đem số tiền thừa đến đây mở chi phiếu rồi chọn một ngày trả lại cho cậu Hạng."
Nói chuyện hết thời gian một tách trà, Triệu Tùng Liên và kế toán đã phải ra về.
Thẩm Nhược Trăn nhìn giày và gấu quần bọn họ dính bùn, nói: "Mấy ngày nay trời đều mưa nên trên đường trơn trượt, tôi cho xe đưa hai người về toà soạn."
Triệu Tùng Liên làm sao dám nhận ý tốt: "Cảm ơn ý tốt của giám đốc Thẩm, mưa đã tạnh rồi, bọn tôi đi bộ về là được, có lẽ trên đường sẽ nhìn thấy cầu vồng."
Thẩm Nhược Trăn không miễn cưỡng, tiễn bọn họ ra ngoài cổng lớn của ngân hàng, mưa dầm liên miên quả nhiên đã tạnh rồi.
Cây cỏ trên đường lớn mang một màu xanh ẩm ướt, ánh nắng chiếu xuyên qua vòm lá như những sợi tơ.
Đợi đến khi trời quang hẳn, Thẩm Nhược Trăn nhận được điện thoại từ Lăng Tâm Các, thông báo cho cậu đến lấy bài thơ.
Trong thành phố có một con phố tên là "Văn Phòng Tứ Bảo"
(*), cửa hàng mọc lên san sát, có không ít cửa hàng lâu đời. Lăng Tâm Các chuyên về đóng khung chữ, đặc biệt là đóng khung Tô Châu kiểu phương Nam.
(*)văn phòng tứ bảo bao gồm bút, mực, giấy, nghiên.
Con phố cũ người đông nên xe ô tô khó chạy, Thẩm Nhược Trăn đã quen xuống xe từ đầu phố rồi đi bộ vào.
Tầng 1 của Lăng Tâm Các có treo một vài bản vẽ đẹp, trên quầy giao dịch có treo ruy băng lụa trang trí để khách hàng lựa chọn, bên tường là một bàn một ghế và một cuốn sổ đăng ký.
Ông chủ họ Tạ, ước chừng bốn mươi tuổi, cả người mặc trường sam bằng vải thô, gầy gò nhưng không yếu ớt.
Thẩm Nhược Trăn vừa xuất hiện thì ông chủ Tạ đã chắp tay nghênh đón: "Cậu Thẩm, thật sự xin lỗi vì đã chậm trễ nhiều ngày như vậy."
"Không sao, ông trời không chiều lòng người mà." Thẩm Nhược Trăn nói, "Nhưng giấy viết phải là loại tốt nhất, đóng khung hai màu, kinh yến
(*) chọn màu xanh nhạt."
(*) 2 bức thư pháp cuối cùng là thư pháp đóng khung hai màu như miêu tả, kinh yến là hai cái đường sọc màu trắng trong hình cuối nha.
Ông chủ Tạ cười nói: "Cậu Thẩm yên tâm, mọi thứ vẫn như cũ, được cất riêng trong phòng đọc sách của tôi."
Đằng sau là nhà kho và phòng đóng khung, Thẩm Nhược Trăn cùng ông chủ đi lên tầng 2.
Phòng đọc sách rộng rãi, Thẩm Nhược Trăn quen đường quen lối đi đến trước bàn dài, bài thơ cậu muốn lấy đang đặt trên bàn, bên cạnh còn đặt một tờ giấy Tuyên trắng chưa đóng khung.
Chữ Chính Khải, trên giấy viết một câu trong bài Lung Ưng Từ ——
Nguyện dựa vào một thanh thương này, đột phá vây khốn cất cánh bay.Thẩm Nhược Trăn theo dòng chữ nhìn qua, không tìm thấy lạc khoản, hỏi: "Tạ đại ca, đây là bức chữ của ai vậy?"
Cậu đổi xưng hô, sắc mặt tăng thêm vài phần thành kính.
Trên bề mặt Lăng Tâm Các là một cửa hàng đóng khung thư pháp, nhưng thực tế là một nơi liên lạc bí mật do tổ chức thành lập.
Ông chủ Tạ trả lời: "Tôi vừa báo cho cậu ấy đến bổ sung lạc khoản rồi mới đóng khung, chắc là sắp đến rồi."
Thẩm Nhược Trăn ngộ ra, dựa vào chữ để kết bạn, là muốn giới thiệu cho cậu làm quen một người chung đường.
Trong nháy mắt, tiếng bước chân từ cầu thang truyền tới, có chút quen tai, Thẩm Nhược Trăn xoay người hốt hoảng, đã gần một tháng không gặp, không ngờ lại gặp Hạng Minh Chương ở Lăng Tâm Các.
Ông chủ Tạ đóng cửa phòng đọc sách, nói: "Hai người chắc là đã quen biết rồi."
Trong đầu Thẩm Nhược Trăn chạy qua như đèn kéo quân, từng màn từng màn đều là cảnh tượng trước đây tiếp xúc với Hạng Minh Chương, cậu luôn chìm trong bóng tối, lẽ nào đã bị lừa gạt rồi?
Lúc này nên ngạc nhiên vui mừng hay là phẫn nộ đây?
Đột nhiên, Hạng Minh Chương mở miệng: "Hôm nay thời tiết rất đẹp, Thanh Thương."
Ngoại trừ người thân, rất ít người gọi Thẩm Nhược Trăn như vậy, cậu sửng sốt một lúc: "Anh nói gì cơ?"
Thế nhưng Hạng Minh Chương lại không thừa nhận: "Tôi đọc thơ của Liễu Tông Nguyên."
Thẩm Nhược Trăn không vui quay lưng đi, cuộn bài thơ thành một trục cuốn, đang định cúi đầu thắt dây lại thì Hạng Minh Chương đã đi đến bên cạnh cậu, cúi người bổ sung lạc khoản cho một bài thơ khác.
"Cậu giận rồi à?" Hạng Minh Chương hạ thấp giọng.
Thẩm Nhược Trăn nhỏ giọng vạch trần: "Anh đã sớm có mưu tính."
Ông chủ Tạ vòng ra sau bàn, ý bảo bọn họ ngồi xuống, đơn giản nói một chút về cơ duyên quen biết Hạng Minh Chương. Thẩm Nhược Trăn bình tĩnh lắng nghe với ý đồ xem xét con người Hạng Minh Chương này một lần nữa, trong lòng thế
nhưng lại có một chút hỗn loạn.
Mãi đến khi ông chủ Tạ nhắc đến công ty dệt may, Thẩm Nhược Trăn mới chứng thực được suy đoán của mình, hỏi: "Buổi tối hôm diễn ra bữa tiệc đã xảy ra chuyện sao?"
Hạng Minh Chương gật đầu: "Một người môi giới lớn tìm đến cửa muốn cùng tôi bàn việc hợp tác."
Sau lưng nhà môi giới là thế lực của cường quốc, bao nhiêu công ty một khi bị nhắm vào sẽ chịu cảnh bị chiếm đoạt như tằm ăn rỗi, tệ nhất sẽ nhận phải hậu quả đóng cửa phá sản.
Thẩm Nhược Trăn nói: "Sao rồi?"
Hạng Minh Chương nhiều lần vật lộn, hẳn là cả thể chất lẫn tinh thần đều mệt mỏi nhưng lại trả lời không mặn không nhạt: "Đương nhiên là không thể đi đến thoả thuận, tôi đóng cửa công ty dệt may rồi."
Gốc rễ của công ty hàng hoá hữu hạn Hạng Việt hùng hậu, sớm đã thu hút sự chú ý nhưng không dễ lay động, các công ty chi nhánh mới thành lập dưới trướng xem như là một điểm để cắt vào, Thẩm Nhược Trăn suy đoán: "Quảng cáo trước đây rất phô trương, thật ra anh đã chuẩn bị tốt cho việc bị tìm đến cửa."
"Ừm, những thứ đó là thuật che mắt giương đông kích tây." Hạng Minh Chương nói, "Trên thực tế công ty dệt may chỉ là một cái vỏ rỗng, chẳng có nghiệp vụ gì, chính là dùng để ứng phó với rắc rối."
Thẩm Nhược Trăn nói: "Vậy thứ mà nó yểm hộ..."
Hạng Minh Chương nói: "Là một công ty hoá chất Hạng Việt đầu tư thành lập."
Chiến tranh không ngừng nên nguyên liệu vũ khí đạn dược là không thể thiếu, Thẩm Nhược Trăn có quen vài doanh nhân mở công ty hoá chất, đều gặp phải tình trạng nguy khốn đến cùng cực.
"Lần này công xưởng thành công di dời, vẫn còn thừa lại vài thiết bị tinh vi cần chuyển đi." Hạng Minh Chương nói, "Trên đường có nhiều trạm kiểm soát nên muốn nhờ giám đốc Thẩm giúp đỡ."
Thời đại nhà họ Thẩm mở ngân hàng tư nhân, giàu có nhờ kinh doanh đường biển nên cũng quen biết nhiều cơ quan cảng biển và cửa khẩu, Thẩm Nhược Trăn một lời đồng ý: "Được, để tôi sắp xếp."
Ông chủ Tạ nói: "Còn có một việc lớn ——"
Dưới lầu có khách hàng ghé đến, người làm đến gõ cửa gọi ông chủ Tạ rời đi.
Phòng đọc sách chỉ còn lại hai người, Hạng Minh Chương nói: "Hôm nay gặp mặt, không ngờ đến sao?"
Thẩm Nhược Trăn vuốt v e trục cuốn, nói: "Có một chút."
Hạng Minh Chương thẳng thắn: "Nhưng tôi đã mong đợi rất lâu rồi."
Thẩm Nhược Trăn hỏi: "Anh đã hẹn tôi nhiều lần như vậy, nếu như tôi đồng ý thì có phải là sẽ tiết lộ thân phận của anh sớm hơn không?"
"Không, ông chủ Tạ nói là dựa theo sắp xếp của anh ấy." Hạng Minh Chương rất giỏi biện luận nhưng lại hiếm khi nói vấp như vậy, "Tôi chỉ là, đơn thuần... muốn hoà thuận với cậu."
Móng tay cào lên ruy băng như thể cào lên má đến phát nóng, Thẩm Nhược Trăn đổi chủ đề: "Chuyện vận chuyển máy móc ấy, thảo luận kỹ hơn một chút đi."
Hạng Minh Chương nói: "Tôi sẽ để thư ký Mạnh liên lạc với cậu, cậu có thể toàn quyền làm chủ."
"Còn anh thì sao?" Tinh thần Thẩm Nhược Trăn nhạy bén, "Việc lớn" mà Tạ đại ca vừa nói là gì?"
Hạng Minh Chương trả lời: "Có một chuyên gia tham gia nghiên cứu hoá chất ở Hương Cảng
(*), tôi phải mời ông ấy quay lại đảm nhận vị trí kỹ sư tổng của công ty hoá chất."
(*) Hương Cảng: Hồng Kông, mình giữ lại Hương Cảng nghe cho nó có vibe ngày xưa xíu ????
Những nhân tài liên quan đến kỹ thuật vẫn luôn thuộc phạm vi nguy hiểm, bị ám sát, giam lỏng, bị ép lưu vong bên ngoài, Thẩm Nhược Trăn im lặng một lúc rồi hỏi ngược lại: "Là "mời" hay là "cứu"?"
Ánh nắng ôn hoà chiếu vào trong phòng, Hạng Minh Chương nhìn bóng nghiêng lành lạnh của Thẩm Nhược Trăn, giống như băng và lửa kết hợp, anh thả lỏng giọng điệu: "Cậu sao vậy?"
Thẩm Nhược Trăn nói: "Hai năm trước lúc Hương Cảng thất thủ, cha tôi đang ở Hương Cảng làm việc công, bị nhốt mất mấy tháng, cửu tử nhất sinh."
Năm 1941, Thẩm Tác Nhuận bị nhốt ở Hương Cảng, ngày trở về khó mà chắc chắn, sau đó Thẩm Nhược Trăn đảm nhận vị trí tổng quản lý ngân hàng Phục Hoa, thật ra còn vượt qua cả chức quyền của giám đốc ngân hàng.
Lúc đó một khoản vật tư bị giữ lại ở Bắc Bình, Thẩm Nhược Trăn đi lên phía Bắc đàm phán, người tiễn cậu ra khỏi cửa chỉ có mẹ và em gái. Sau khi từ Bắc Bình trở về, cậu chính thức tiếp nhận chức vụ giám đốc ngân hàng, gánh vác trách nhiệm và nguy hiểm lên đôi vai mình.
Hạng Minh Chương nói rất nhẹ nhàng: "Tôi không sẽ biết đi bao lâu, việc vận chuyển máy móc đành phải làm phiền rồi."
Thẩm Nhược Trăn chỉ nói: "Yên tâm."
Đột nhiên, Hạng Minh Chương nói: "Cậu vẫn chưa đền khăn tay cho tôi."
Mỗi ngày đi làm đều mang theo, lại cứ là hôm nay mới gặp mặt, Thẩm Nhược Trăn nói: "Tôi không mang theo."
Hạng Minh Chương nói: "Vậy ngày mốt cậu đưa cho tôi."
Thẩm Nhược Trăn hỏi: "Ở đâu?"
Hạng Minh Chương nói: "Sân bay, bảy giờ."
Thẩm Nhược Trăn hiểu rồi, người này muốn mượn cớ để cậu đi tiễn, cậu không giỏi từ chối nên nói: "Vậy xin anh hãy đến đúng giờ chút, tránh việc lên trễ giờ bay."
Đợi đến khi ông chủ Tạ quay lại, ba người lại bàn bạc thêm một vài chi tiết.
Ở lại lâu không tiện, Thẩm Nhược Trăn và Hạng Minh Chương cùng rời khỏi Lăng Tâm Các, đường chật người đông, Thẩm Nhược Trăn ôm chặt bài thơ đã đóng khung, Hạng Minh Chương ở bên cạnh ngăn chặn người đi đường qua lại đụng vào.
Xe ô tô của Thẩm công quán dừng lại tại đền thờ ở đầu phố, lúc gần đến nơi, Hạng Minh Chương tò mò hỏi: "Vẫn chưa kịp nhìn một cái, cậu viết gì vậy?"
Thẩm Nhược Trăn khiêm tốn nói: "Tuỳ tiện viết một bài thơ, không đáng nhắc đến."
Thế nhưng Hạng Minh Chương lại dừng lại: "Một bài thơ... vậy tên điệu là gì?"
Ánh nắng quá chói, Thẩm Nhược Trăn hơi híp mắt lại, cậu thấy Hạng Minh Chương hỏi rất nghiêm túc, ngược lại lại nổi lên tâm tư muốn trêu đùa: "Anh đoán thử xem, anh Hạng."
Hạng Minh Chương đoán như thật: "Mây mù ẩn nấp, tiếng chuông trong mưa, gió gõ cành trúc
(*)."
Thẩm Nhược Trăn nghi hoặc: "Một bài thơ sao lại có thể có ba điệu."
Tiếng huyên náo xung quanh nổi lên, Hạng Minh Chương có chút lẫn lộn, nói: "Là tôi quên mất, một bài thơ không thể... một bức thư mới có thể."