Sáng thứ hai, Hạng Minh Chương thức dậy đến bể bơi ngoài trời bơi vài vòng, không đến hội nghị thường kỳ của Hạng Việt cũ mà thay quần áo rồi ra ngoài, trực tiếp lái xe đến công ty.
Bên trong thang máy của tòa nhà văn phòng chật cứng người, Hạng Minh Chương vừa đến, mọi người đều nhường đường cùng chào hỏi, cảm thấy hơi khẩn trương về việc tổng tài đến sớm như thế.
Vài thang máy cùng lúc xuống đến nơi, Hạng Minh Chương không thích chen chúc nên đi lên thang cuối cùng.
Cửa thang vừa định đóng lại, Lăng Khải đang ở góc tường liếc mắt ra ngoài nói: “Thư ký Sở!”
Hạng Minh Chương giơ tay giữ chặt cửa thang, sau vài giây, Sở Thức Sâm xuất hiện trong tầm mắt, quần jean đã được đổi lại, trên người là một bộ tây trang sẫm màu.
Bước chân của Sở Thức Sâm dừng lại, trước mặt nhiều người chỉ đối mặt với ánh mắt của Hạng Minh Chương.
Mối quan hệ giữa cấp trên và cấp dưới thực sự rất mâu thuẫn, nếu nói không tiện thì mượn danh nghĩa công việc, đóng cửa văn phòng lại làm ra chiêu trò gì cũng không ai nghi ngờ.
Nhưng nếu nói cho tiện, trong lòng có quỷ cũng phải giả vờ công tư phân minh, đâm ra sợ rằng một phút không chú ý sẽ để lộ ra sự khác thường.
Sở Thức Sâm che giấu con quỷ nhỏ trong lòng nói: “Hạng tiên sinh, chào buổi sáng.
”
Hạng Minh Chương nói: “Vẫn còn chỗ, vào đi.
”
Tại bộ phận tiêu thụ ở tầng 9, Sở Thức Sâm đi theo Hạng Minh Chương vào văn phòng tổng tài, bật hệ thống thông minh lên hỏi: “Có muốn uống cà phê không?”
Hạng Minh Chương vòng qua sau bàn nói: “Không cần đâu, đem tài liệu thường lệ của từng bộ phận cho tôi, ký xong rồi đi họp.
”
Sở Thức Sâm lập tức đi xử lý, Hạng Minh Chương sáng sớm đã tới cho thấy được thời gian eo hẹp, đợi lát nữa mở họp, có tám chín phần mười sẽ thông báo về dự án mới.
Cậu cấp tốc chỉnh lý văn kiện đem đến văn phòng, đứng ở trước bàn làm việc chờ Hạng Minh Chương ký tên.
Bàn làm việc đã được dọn dẹp qua, Hạng Minh Chương không tìm thấy bút máy.
Sở Thức Sâm nói: “Ngăn kéo bên tay trái.
”
Hạng Minh Chương lấy bút ra, lúc hạ bút có dừng lại hai lần, thực sự dùng không quen, văn phòng đóng cửa cả cuối tuần, có chút ngột ngạt, trên thảm phát ra một chút mùi da nhàn nhạt.
Sau khi ký xong một bản, Hạng Minh Chương ngẩng đầu: “Đã gửi thông báo cuộc họp chưa?”
“Gửi rồi.
” Sở Thức Sâm nhìn đồng hồ đeo tay, “Còn năm phút nữa, ở phòng họp số 1.
”
Hạng Minh Chương một mạch ký xong, đứng dậy ra khỏi ghế nói: “Đi thôi.
”
Trong phòng họp, các quản lý của các bộ phận nghiệp vụ đều đã tới, có ba kỹ sư đến từ trung tâm R&D, mỗi người đều có một tài liệu của cuộc họp trước mặt.
Sở Thức Sâm tắt một bóng đèn, màn hình chiếu trở nên rõ ràng hơn.
Hạng Minh Chương đứng ở một bên màn hình chiếu, lược bớt những thứ không cần thiết mà đi thẳng vào chủ đề chính: “Mọi người đã đọc tài liệu rồi, Bộ Văn hoá và Du lịch đã ban hành chính sách mới, cả nước phải dốc sức phát triển mạnh mẽ du lịch kinh tế, mục tiêu là tiến hành tích hợp các nguồn lực trong toàn khu vực, điều này đòi hỏi một hệ thống cường đại, vững vàng và chi tiết để hỗ trợ.
”
Mạnh Đào, giám đốc bộ phận tiền bán hàng nói: “Hạng Việt đối với ngành du lịch có tiếp xúc không sâu.
”
Hạng Minh Chương nói: “Không sai, thị phần du lịch của chúng ta rất thấp nhưng tính chất của dự án này thì khác, nó là do chính phủ làm đại lý, quy mô lớn và triển vọng tốt, một khi giành được thì sức ảnh hưởng của công ty sẽ được nâng cao.
”
Hạng Như Tự là người làm về kỹ thuật hỏi: “Các nguồn lực trong toàn khu vực này bao gồm những gì?”
“Lấy ngành du lịch của thành phố làm ví dụ.
” Hạng Minh Chương giơ ngón trỏ ra và nói, “Nếu chúng ta muốn tăng lợi nhuận, trước tiên chúng ta phải hiểu biết đầy đủ —— Trong thành phố cảnh khu nào kiếm được nhiều tiền nhất? Cảnh khu nào vào mùa nào có lưu lượng hành khách lớn nhất? Giá trị cực đại trong một ngày là bao nhiêu? Khách du lịch có mức tiêu dùng cao tập trung vào nhóm tuổi nào? Những khách du lịch này thích đi đâu tiêu tiền?”
Xung quanh một cảnh khu có thể phát ra nhiều thông tin đa chiều, một thành phố có bao nhiêu cảnh khu? Thông tin giữa các cảnh khu nếu lại chồng lên nhau và liên kết lại thì sẽ tạo thành cơ sở dữ liệu mới.
Sau đó phạm vi được mở rộng đến Đông Nam, Hoa Bắc (*), châu thổ sông Châu Giang và thậm chí phủ sóng khắp cả nước, phần dữ liệu này rốt cuộc sẽ có thể lượng lớn đến mức nào?
(*) Hoa Bắc: bao gồm Hà Bắc, Sơn Tây và thành phố Bắc Kinh, Thiên Tân
Hạng Minh Chương nói: “Bây giờ chúng ta cần xây dựng một hệ thống như vậy, quản lý tài nguyên du lịch, thanh toán, lãi lỗ và mở rộng những phân bố tiềm năng, v.
v… có thể làm chủ và vận hành nhiều dữ liệu khác nhau.
”
Hạng Như Tự nói: “Vận hành đa mô đun?”
“Đúng.
” Hạng Minh Chương nói, “Công năng phải rõ ràng, kết nối của các mô đun phải thông suốt, hơn nữa toàn bộ hệ thống cần phải ổn định.
”
Anh nói xong dừng lại một lát, cảm giác như quên mất một điểm nào đó, đưa mắt nhìn về phía ghế thư ký, Sở Thức Sâm tạm dừng tay đánh máy, dùng khẩu hình nhắc nhở: “Du lịch văn hóa.
”
Hạng Minh Chương chợt nhận ra, trọng tâm lần này là “du lịch văn hóa”, ngoài các cảnh khu thiên nhiên, nơi đây cũng sẽ bao gồm các viện bảo tàng, trung tâm văn hóa, phòng trưng bày nghệ thuật loại 1, sẽ có các nhãn hiệu tuyên truyền để đẩy mạnh quảng bá văn hóa.
Bộ Văn hoá và Du lịch thực chất quản lý hai phương diện, lần “đại thống nhất” này sẽ đạt đến trình độ nào thì cần phía chính phủ phải định nghĩa rõ.
Sáng mai tại Bắc Kinh sẽ mở một cuộc họp huy động, dự án đấu thầu này sẽ được chính thức công bố.
Hạng Minh Chương cho biết: “Các quy định chi tiết cụ thể sẽ được công bố vào ngày mai, Hạng Việt sau khi tiếp nhận sẽ phải cố gắng hết sức chiến đấu cho dự án này, tôi có niềm tin vào các vị.
”
Tất cả những điều này chỉ là công việc chuẩn bị được thực hiện từ trước, Sở Thức Sâm hoàn toàn đồng ý với triết lý của Hạng Minh Chương, không đánh những trận chiến không có sự chuẩn bị, hơn nữa là một cấp trên, cổ vũ quan trọng hơn gây áp lực, trên phương diện tinh thần phải tiên phong dẫn đầu, trong quá trình thực hiện phải làm đâu chắc đấy.
Hạng Minh Chương nói: “Mạnh Đào, anh đi Bắc Kinh với tôi.
”
Mạnh Đào nói: “Được.
”
Vì đặc thù của bên A nên thủ tục sẽ phức tạp hơn, khắt khe hơn và thời gian cũng dài hơn, Hạng Minh Chương điểm tên Bành Hân phân phó: “Sau cuộc họp tôi sẽ gửi thông tin cho cậu, lập danh sách đội và vạch ra chiến lược tiêu thụ.
”
Bành Hân gật đầu: “Đã rõ!”
Buổi họp kết thúc, Hạng Minh Chương từ trên bục bước xuống, anh nói đến mức miệng khô khốc, mở nắp chai nước khoáng uống một hơi cạn sạch.
Sở Thức Sâm đã viết xong ghi chép, cùng Hạng Minh Chương dẫn đầu ra khỏi phòng họp, vừa đi vừa nói: “Cuộc họp ở Bắc Kinh sẽ được tổ chức vào lúc 8 giờ 30 sáng mai, hôm nay xuất phát sẽ dư dả hơn một chút.
”
Hạng Minh Chương nói: “Đặt vé máy bay tối nay, ba vé.
”
Sở