Sở Thức Sâm nén lại sự ngạc nhiên trong lòng, đi gọi trợ lý của Hạng Côn để trả lời điện thoại, chưa kịp nói xong thì điện thoại đã vang lên giọng nói của Hạng Như Tự, có vẻ như tiểu bối nhà họ Hạng đều đã vội vàng chạy đến bệnh viện.
Hạng Như Tự kiềm chế giọng nói: “Thư ký Sở, xung quanh tôi không có ai, cậu có thể nói thật cho tôi biết anh của tôi (*) đang ở đâu được không?”
(*) mình nghe nói bên TQ sẽ xưng hô theo tuổi chứ không theo vai vế như ở VN, ví dụ như Hạng Như Cương và Hạng Như Tự là con của bác trai của Hạng Minh Chương thì lẽ ra như ở VN sếp Hạng phải gọi hai người này là anh nhưng trong truyện sếp Hạng chỉ gọi Hạng Như Cương là anh do tuổi tác xấp xỉ hơn chút thôi còn Hạng Như Tự nhỏ hơn sếp Hạng nên vẫn gọi sếp Hạng là anh nhé
Sở Thức Sâm nói: “Hạng tiên sinh đã lên máy bay rồi.”
“Cậu lừa tôi.” Hạng Như Tự nói, “Tôi biết cậu cũng đi Bắc Kinh, vậy tại sao cậu không cùng lên máy bay với anh ấy?”
Sở Thức Sâm do dự: “Kỹ sư Hạng, anh chắc hẳn biết rõ tầm quan trọng của dự án này đối với công ty, chúng ta không thể chậm trễ được.”
Hạng Như Tự tức giận nói: “Hiện tại chính là ông nội đang bị bệnh đó! Tôi không muốn làm cậu khó xử, còn Minh Chương hả, cậu bảo anh ấy nghe điện thoại đi!”
Sở Thức Sâm liếc nhìn ghế sofa, Hạng Minh Chương đang thảo luận công việc với Mạnh Đào, thi hành chức trách, tuân theo mệnh lệnh nói: “Thật ngại quá, Hạng tiên sinh đang không tiện.”
Sau khi cúp điện thoại, Sở Thức Sâm cảm nhận được một tia khác thường.
Khi Hạng Hành Chiêu mừng thọ, Hạng Minh Chương không tự mình chọn quà mà để thư ký xử lý.
Vào đêm tiệc thọ, Hạng Minh Chương không kìm được mà mất bình tĩnh, khiến Hạng Hành Chiêu khóc nháo thương tâm.
Hôm nay Hạng Hành Chiêu phải nhập viện cấp cứu, Hạng Minh Chương cũng không chút do dự mà chọn đi công tác.
Hạng Hành Chiêu bị chứng mất trí nhớ, vui buồn thất thường, tặng quà gì cũng không quan trọng nên Hạng Minh Chương đã nhất thời qua quýt.
Bữa tiệc sinh nhật bị chạm vào vảy ngược nên Hạng Minh Chương lại mất kiểm soát.
Dự án lần này rất quan trọng nên rất Hạng Minh Chương cũng khó mà từ bỏ.
Nhưng quá tam ba bận, nếu như lần nào cũng viện cớ, cũng chẳng khác nào lý do lý trấu.
Nhưng Sở Thức Sâm đã tận mắt chứng kiến tại biệt thự nhà họ Hạng lần đó, Hạng Minh Chương đối với Hạng Hành Chiêu vâng lời răm rắp, còn ông cụ cũng chỉ đối với một mình Hạng Minh Chương xem trọng cùng ỷ lại.
Chẳng lẽ lại là giả?
Đến giờ lên máy bay, Hạng Minh Chương ngoắc tay với cậu nói: “Đi thôi.”
Sở Thức Sâm nghĩ không thông nguyên do bên trong, thôi vậy, chuyện riêng tư của gia đình người ta không phải là điều người ngoài có thể lo lắng, cậu đi lên theo, cài điện thoại sang chế độ máy bay.
Điều kiện bên trong khoang hạng nhất thoải mái, Hạng Minh Chương mang theo hai tập thơ, bay vào ban đêm không thích hợp đọc những tác phẩm dài tập, loại văn chương một hàng có vài chữ bảo vệ mắt là thích hợp nhất.
Anh hỏi Sở Thức Sâm: “Còn một cuốn nữa, cậu đọc không?”
Ghế bên cạnh không có phản ứng.
Hạng Minh Chương quay đầu qua nhìn —— Sở Thức Sâm đang ngồi ngay ngắn, trong vẻ mặt nghiêm túc có ẩn chứ một chút khát khao, đôi mắt sáng như tuyết chậm rãi quét qua toàn bộ cabin.
Đây là lần đầu tiên Sở Thức Sâm ngồi trên máy bay thời hiện đại, bội phần mới mẻ, kết cấu và thiết bị bên trong thân máy bay đều tốt, tạp âm cũng nhỏ, chỉ đáng tiếc bên ngoài cửa sổ tối đen không thể những tầng mây cuồn cuộn bên ngoài.
Hai tiếng sau, máy bay an toàn hạ cánh đến Bắc Kinh.
Xe trung chuyển của khách sạn đã đợi ở sân bay, trên đường đi Sở Thức Sâm đều trầm mặc nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dáng vẻ trước đây của Hoàng Thành có thể mơ hồ thấy được trong ánh đèn của hàng vạn căn nhà, dạo qua khu đô thị sầm uất, cậu đột nhiên nhận ra Bắc Bình ngày trước diện mạo đã có sự thay đổi lớn, trở thành thủ đô Bắc Kinh.
Mặc dù là buổi tối nhưng ở khách sạn đã đặt cách trung tâm hội nghị không xa, ngay lối vào xe cộ đi lại liên tục, đêm nay số người ngủ lại không hề ít.
Tại quầy lễ tân ở đại sảnh, một vài đội ngũ đang xếp hàng để làm thủ tục check in, Sở Thức Sâm cầm giấy tờ tuỳ thân đứng ở sau cùng.
Giám đốc Mạnh thấy say xe nên đi vào nhà vệ sinh, Hạng Minh Chương đưa vali cho người khuân vác, đi một vòng bên ngoài hàng không có gì làm.
Đi tới bên cạnh Sở Thức Sâm, Hạng Minh Chương có vẻ như không để ý hỏi: “Đặt cho tôi phòng nào?”
Hai ngày nay đắt khách, lúc đặt cũng không có nhiều sự lựa chọn, Sở Thức Sâm nói: “Executive suite (*).”
(*) Executive Suite: thường là loại phòng cao cấp nhất trong khách sạn, với diện tích lớn nhất, view đẹp cùng những dịch vụ hỗ trợ tốt.
Phòng Executive Suite thích hợp cho các khách là doanh nhân hay người có tiêu chuẩn cao trong ngủ nghỉ.
Hạng Minh Chương lại hỏi: “Cậu và Mạnh Đào thì sao?”
Sở Thức Sâm nói: “Chúng tôi ở phòng VIP bình thường.”
Hạng Minh Chương: “Chúng tôi?”
Sở Thức Sâm nghiêng một bên mặt: “Dù sao chi phí công tác cũng đủ, đương nhiên chúng tôi mỗi người một phòng, Hạng tiên sinh tưởng thế nào?”
Hạng Minh Chương nói: “Có đủ là được rồi, nếu vượt quá ngân sách thì trừ vào lương của hai người.”
“Thì ra là anh lo lắng về giá cả.” Sở Thức Sâm cầm điện thoại lên, “Phòng đôi Standard rẻ, có thể đổi lại.”
Hạng Minh Chương trả lời: “Không cho đổi, giám đốc Mạnh say xe cần phải nghỉ ngơi, cậu mà ngáy ảnh hưởng đến người ta nghỉ ngơi thì phải làm sao?”
Sở Thức Sâm buông tay móc lấy sợi dây nhung ngăn cách đoàn người, hôm đó lừa cậu làm ướt tài liệu, bây giờ lại bịa đặt cậu ngủ ngáy.
Cậu nói với âm lượng chỉ có hai người nghe thấy: “Ngáy ngủ cũng không sao, chủ yếu là tính hướng của tôi nghiêng về phía nam, cùng với một người đàn ông khác ở chung phòng, rất có khả năng sẽ nhịn không được.”
Hạng Minh Chương nhíu mày: “Mạnh Đào đã kết hôn rồi, là trai thẳng, cậu đang suy nghĩ gì vậy?”
Sở Thức Sâm hít sâu một hơi rồi nói nốt: “Tôi đang nghĩ —— người ta sẽ nhịn không được mà để ý chuyện ở cùng phòng với tôi.”
Hạng Minh Chương đánh một chưởng, vòng vo tam quốc không bằng thẳng thắn nhận một kích, thừa nhận nói: “Anh ta để ý hay không tôi không rõ, nhưng tôi rất để ý, nhưng thế này thì tôi yên tâm rồi.”
Anh cứ thế mà thẳng thắn thừa nhận, Sở Thức Sâm thế nhưng lại tịt ngòi, không nói nữa: “Anh có thể tránh xa một chút được không, người khác sẽ nghĩ anh đang nhảy hàng đấy.”
Phòng của ba người ở cùng một tầng, làm xong thủ tục check in liền lên lầu, Sở Thức Sâm trước tiên gọi điện thoại về nhà báo một câu bình an.
Nhiệt độ ở Bắc Kinh thấp hơn một chút, sau khi tắm xong, Sở Thức Sâm ôm laptop đi một vòng, dứt khoát lên giường làm ổ đọc tài liệu, đèn trên trần nhà chiếu trực tiếp vào màn hình, nhìn một lúc lâu hai mắt trở nên đau nhức.
Gần qua rạng sáng, điện thoại di động nhận được tin nhắn WeChat, Hạng Minh Chương đoán được cậu còn chưa ngủ, liền gửi tới: 7 giờ 30 sáng mai xuất phát, nghỉ ngơi sớm một chút.
Sở Thức Sâm trả lời: Được, chúc ngủ ngon.
Bình minh ngày hôm sau, tiếng bước chân ngoài hành lang nối tiếp nhau không ngừng nghỉ.
Sở Thức Sâm thu dọn đồ đạc đến phòng đối diện tìm Hạng Minh Chương, Mạnh Đào nghỉ ngơi một đêm đã lấy lại tinh thần, bọn họ chỉ ăn sáng đơn giản rồi lên đường đến trung tâm hội nghị.
Tại sảnh tiếp khách của hội trường, đại diện các công ty tham gia hội nghị đang đi đi lại lại, ngoài các công ty lớn và thương nghiệp tích hợp có tiếng trong ngành, cũng có rất nhiều nhà cung ứng chuyên phát triển các linh kiện đơn lẻ.
Ví dụ để sản xuất một chiếc ô tô, công ty A chịu trách nhiệm về cơ chế truyền động cốt lõi, công ty B có chuyên môn về sản xuất lốp xe chịu trách nhiệm về lốp xe, một hệ thống phức tạp cũng phải cần sự phân công lao động này để giảm bớt giá thành.
Sau khi điểm danh, Sở Thức Sâm và Hạng Minh Chương sóng vai đi phía trước nói: “Giả sử toàn bộ hệ thống đều do Hạng Việt phụ trách, trong đó có một phần cứng cần phải thực hiện bởi một nhà cung ứng riêng biệt, thì nhà cung ứng này có cần sự quyết định của bên A không?”
“Không nhất thiết.” Hạng Minh Chương giải thích, “Thông thường các công ty lớn có những nhà cung ứng quen thuộc hợp tác, chỉ quan tâm tư chất của nhà cung ứng này, báo giá phù hợp với quy phạm đấu thầu, bên A sẽ không tiêu tốn thời gian can dự làm gì.”
Trong khi họ đang nói chuyện, một người đàn ông đi qua nói: “Hạng tiên sinh, rất hân hạnh.”
Người đàn ông vừa chào hỏi là CEO của “Sáng tạo Trí Thiên”, Thương Phục Sinh, gần năm mươi tuổi, trên người mặc một bộ vest màu xám đậm, tiến lại gần, hắn đưa tay phải về phía Hạng Minh Chương.
Hạng Minh Chương bắt tay lại cười nói: “Thương tổng, tôi vừa rồi còn đang nghĩ có khả năng gặp được anh không.”
“Tôi chỉ đến đây đi dạo và xem náo nhiệt thôi.” Thương Phục Sinh thấp hơn một cái đầu, mỉm cười thân thiết, “Đến Bắc Kinh hôm qua à?”
Hạng Minh Chương nói: “Đêm qua.”
Thương Phục Sinh nói: “Tôi là người chủ trì cuộc họp, cùng ăn một bữa đi, thật hiếm khi đến Bắc Kinh một lần, để tôi ra dáng chủ nhà cái nào.”
Hạng Minh Chương đáp ứng: “Vậy thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh.”
Sở Thức Sâm đêm qua đã đọc qua tư liệu, Sáng tạo Trí Thiên là một công ty lớn trong ngành có trụ sở chính tại Bắc Kinh, hoạt động kinh doanh chủ yếu ở thị trường phía Bắc.
Hạng Minh Chương khởi nghiệp từ lúc học đại học năm hai, khi đó Thương Phục Sinh đã có tiếng ở bên ngoài, khi Hạng Việt bước vào giai đoạn phát triển ban đầu, nhân lực và công nghệ chưa đủ ổn định, bị Trí Thiên giành mất không chỉ một dự án lớn.
Với tính cách của Hạng Minh Chương chắc chắn phải thu hồi gấp đôi, từ đó về sau Hạng Việt không ngừng lớn mạnh, những năm gần đây thị phần đã vượt qua Sáng tạo Trí Thiên.
Hai bên chiếm cứ một Nam một Bắc, cũng xem như là dĩ hòa vi quý, một khi gặp phải dự án lớn đáng chiến đấu, ai cũng không muốn phải rơi vào thế hạ phong.
Đợi đến khi Thương Phục Sinh rời đi, Sở Thức Sâm nói: “Vị Thương tổng này trông có vẻ rất tự tin.”
Hạng Minh Chương nói: “Gặp mặt đối thủ cạnh tranh cho dù không có chuẩn bị cũng phải lộ ra mười hai phần tự tin.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Tối nay thật sự phải cùng anh ta ăn cơm sao?”
“Anh ta tình nguyện tốn kém, chúng ta cứ nhận thôi.” Hạng Minh Chương nói, “Không phải cậu nói vịt quay Bắc Bình rất ngon sao? Buổi tối ăn nhiều chút.”
Vẻ mặt Sở Thức Sâm biểu tình ngưng đọng, chậm mất nửa nhịp: “Là Bắc Kinh.”
Đã đến giờ đi vào rồi, hội trường có sức chứa hàng trăm người, không khí trang trọng, dự án du lịch văn hóa được chờ đợi từ lâu này chính thức khởi động.
Bài phát biểu bên phía chính phủ luôn cao cấp, sau 30 phút của cuộc họp cuối cùng đã nói đến trọng điểm, nhưng những thứ mang tính chuyên môn lại được biểu đạt rất mơ hồ.
Yêu cầu quan trọng nhất, thiếu chi tiết, không đủ cụ thể.
Các tiêu chuẩn cho bên B không quá rõ ràng, trọng tâm kém.
Đây là một vấn đề phổ biến trong các cuộc họp chính phủ, kể chuyện quá hoành tráng, Hạng Minh Chương đã dự đoán được, chỉ chọn ra những ý chính ghi chép lại.
Sở Thức Sâm lật đọc các tài liệu công khai, kiểm tra các số liệu theo thói quen, giai đoạn đầu dự án mức đầu tư lên đến hàng tỷ, tài chính được phân ra khắp nơi.
Nửa đầu cuộc họp diễn ra lặng ngắt như tờ, nửa buổi sau cuối cùng cũng có chút động tĩnh, vì quy mô lớn của dự án, chính phủ dự định chia thành hai thầu, để cho hai công ty chịu trách nhiệm.
Mọi người đang nhìn chằm chằm như hổ đói, còn có chuyện một cái bánh chia làm hai nửa?
Đây là một biến số không ngờ tới, Mạnh Đào lại gần hỏi: “Hạng tiên sinh, ngài có tin tức chắc chắn không?”
Hạng Minh Chương lắc đầu an ủi: “Đây chỉ là một loại khuynh hướng của chính phủ, chỉ cần không ký tên đóng dấu thì vẫn chưa có bất kỳ khả năng thực hiện nào.”
Cuộc họp kéo dài đến tận trưa, sau khi kết thúc, đám đông giải tán, mỗi người một suy nghĩ riêng.
Trợ lý của Thương Phục Sinh đi đến mời họ cùng tham gia bữa trưa, Hạng Minh Chương nếu