Sở Thức Sâm đi đến trước mặt Hạng Minh Chương, chiếc gậy mà cậu sử dụng là do câu lạc bộ cung cấp, không thuận tay, lúc nào cũng xoay nửa vòng trong lòng bàn tay.
Hạng Minh Chương hỏi: “Cậu (*) muốn đánh ở đâu?”
(*) trong công việc mình vẫn giữ xưng hô tôi – cậu nhé
Xung quanh có bãi cỏ dài, có dốc, cách đó không xa có chướng ngại trong nước, trông như một cái hồ nhỏ, trên đường tới đây Sở Thức Sâm đã nhồi nhét những video đánh golf nói: “Tôi muốn làm cho bóng bay qua mặt nước, sau đó vào lỗ.
”
Hạng Minh Chương nói: “Lần đầu tiên đánh bóng đã muốn qua mặt nước, độ khó quá cao rồi.
”
Sở Thức Sâm thấp giọng hỏi: “Hay là anh không biết dạy?”
Hạng Minh Chương không trúng đòn tâm lý, ngược lại còn cười rồi trả lời đầy ẩn ý: “Lý tưởng và thực tế khác nhau, cậu cho rằng đó là ‘Tiền đồ lớn lao’, nhưng thứ thực sự phải đối mặt có khả năng là ‘Những người khốn khổ’ (*).
”
(*) “Tiền đồ lớn lao” và “Những người khốn khổ” đều là tên phim
Có chủ nhiệm Xà ở bên cạnh quan sát, Sở Thức Sâm từ bỏ cuộc tranh luận, cậu đi theo phía sau Hạng Minh Chương đánh vài bóng, vừa đi vừa dừng lại trò chuyện vài câu về việc tuyển chọn.
Buổi chiều nhanh chóng trôi qua, sau đó chủ nhiệm Xà đã mệt nên về trước, trước khi chia tay lại khẳng định chiến lược của Sở Thức Sâm một lần nữa.
Đợi một chiếc xe tuần tra khác chạy tới, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm ngồi ở hàng ghế cuối cùng, tài xế hỏi đường đi, Hạng Minh Chương nói: “Thuận tiện đi một vòng đi.
”
Sở Thức Sâm mở nắp chai nước khoáng, trước tiên làm dịu cổ họng.
Chất lỏng mát lạnh còn chưa kịp chảy vào bụng, Hạng Minh Chương đã ra oai phủ đầu: “Tôi không đồng ý.
”
Sở Thức Sâm siết chặt nắp chai: “Có ý gì?”
Hạng Minh Chương nói rõ ràng: “Công ty sẽ không để Diệc Tư tham gia vào dự án này.
”
Sở Thức Sâm đã có dự cảm về thái độ của Hạng Minh Chương, nhưng không ngờ lại cứng rắn đến vậy, cậu vẫn nuôi hy vọng nói: “Tiền trảm hậu tấu là tôi không đúng, tôi sẽ chịu trừng phạt.
”
Hạng Minh Chương lạnh lùng nói: “Tôi không có ý định trừng phạt em, tôi chỉ là phủ nhận ý kiến này.
”
“Tại sao?” Sở Thức Sâm nói, “Tôi thừa nhận rằng tôi đối với Diệc Tư có tư tâm, nhưng với tình thế hiện tại, phương pháp này cũng có lợi tương tự đối với Hạng Việt, chính là đôi bên cùng có lợi.
”
Hạng Minh Chương nói: “Tôi không nghĩ như vậy.
”
Sở Thức Sâm phân tích: “Lý Tàng Thu là giám đốc điều hành của Diệc Tư, vì vậy nên chủ nhiệm Xà mới nhận lời gặp ông ta, cho thấy Diệc Tư mạnh hơn Độ Hành.
Trí Thiên mang theo Độ Hành là A thêm C, vậy thì Hạng Việt thêm Diệc Tư chính là phiên bản nâng cấp tối ưu hoá, học hỏi từ người nước ngoài để nắm được quyền chỉ huy của họ (*), rõ ràng là ưu điểm nhiều hơn nhược điểm.
”
(*) học hỏi từ người nước ngoài để nắm được quyền chỉ huy của họ: đây là ý tưởng của Nguỵ Nguyên, nhà tư tưởng, nhà sử học và học giả triều đại nhà Thanh
Hạng Minh Chương phủ quyết: “Tại sao phải bị Trí Thiên dẫn dắt? Phương án chúng ta làm cho bên A, nền tảng của phương án nằm ở kỹ thuật, chỉ cần kỹ thuật nổi trội, Hạng Việt có thể tự mình gánh vác.
”
Sở Thức Sâm hiểu được đạo lý này liền nói: “Kỹ thuật phải đáp ứng nhu cầu, muốn hiểu được nhu cầu trước tiên chúng ta phải thoả mãn được khẩu vị của bên A, đó không phải là những gì chúng ta đang bận rộn trong giai đoạn đầu hay sao? Vừa rồi chủ nhiệm Xà đã tiết lộ thái độ của bên chính phủ, cần ổn định, cần trợ thủ.
”
Hạng Minh Chương im lặng trong chốc lát, Sở Thức Sâm nhân cơ hội nói: “Lại nói Hạng Việt là đại cổ đông của Diệc Tư, bản chất cũng có sự khác biệt, Diệc Tư không cần phải chia sẻ, càng không phải là cạnh tranh, mà là trợ thủ thực sự.
”
Hạng Minh Chương một câu chỉ rõ: “Tôi không tin tưởng trợ thủ này, lý do này đã đủ chưa?”
Sở Thức Sâm lập tức tịt ngòi, càng đơn giản thô bạo, uy lực càng mạnh, cậu thế nhưng lại không nghĩ ra nên tiếp tục phản bác như thế nào.
Hoặc có thể cậu cẩn thận mấy cũng có sai sót, đã tính đến tất cả các yếu tố khách quan mà bỏ qua ý thức chủ quan của Hạng Minh Chương.
Sở Thức Sâm cảm nhận được một chút thất bại, nhìn bãi cỏ ven đường tự mình tiêu hóa, đồng thời cân nhắc xem nên chiến đấu hay bỏ cuộc.
Mối quan hệ giữa cậu và Hạng Minh Chương vừa mới hoà hợp được không lâu, nếu lại trở nên căng thẳng thì được không bù nổi mất, không đợi cậu bối rối ra được đáp án, Hạng Minh Chương đột nhiên hỏi: “Tôi đã đặt hàng trước socola, có còn khẩu vị ăn không?”
Sở Thức Sâm động đậy khóe miệng, hỏi ngược lại: “Có phải là loại ngọt nhất không?”
Xe tuần tra đã đến điểm cuối, Hạng Minh Chương rút thẻ đen hội viên của mình ra nói: “Tự mình đi lấy sẽ biết thôi, tôi đi lấy xe.
”
Vẫn là một túi nhung như thế, bên trong chứa đầy sô cô la hình trái tim, Sở Thức Sâm đợi Hạng Minh Chương lái xe tới cửa, cậu ngồi vào ghế phó lái mở ra ăn một cái.
Lúc hoàng hôn, rời khỏi câu lạc bộ bị kẹt xe trên đường, socola tan chảy trong miệng Sở Thức Sâm, đặc sệt ngọt ngào, mạch suy nghĩ của cậu trở nên vô cùng rõ ràng.
Hạng Việt thu mua Diệc Tư cũng đã gần nửa năm, trải qua hợp nhất, thẩm tra và chỉnh đốn, tương thích với các hệ thống, phòng ban và chế độ, không thể nói không để tâm, nhưng đến nay vẫn chưa có bất kỳ hợp tác về mặt nghiệp vụ nào.
Kẹt xe đến chán chường, Hạng Minh Chương nói: “Sao lại không nói gì?”
Sở Thức Sâm nuốt xuống socola, cậu đang suy nghĩ theo góc độ của Hạng Minh Chương, trả lời: “Vấn đề nhân sự của Diệc Tư đã tích tụ từ lâu, hợp tác với Hạng Việt sẽ có nguy cơ bị rò rỉ cơ mật, vì thế nên anh cự tuyệt, đây cũng là nguyên nhân từ lúc thu mua đến giờ hai bên đều giữ giới hạn nghiệp vụ với nhau, đúng không?”
Hạng Minh Chương thừa nhận: “Đúng vậy, sau khi Diệc Tư tham gia, một khi xảy ra vấn đề tương tự, dự án xem như hỏng, danh tiếng của công ty cũng như tâm lý của nhân viên sẽ bị tổn hại, là ông chủ tôi không thể chấp nhận rủi ro này.
”
Sở Thức Sâm nói: “Vạn sự khởi đầu nan, nhưng đều cần phải có sự khởi đầu.
Diệc Tư đã trải qua quá trình cải tổ nhân sự, kiểm soát nội bộ tài vụ, cải cách chế độ, bây giờ đã không giống trước đây nữa rồi.
”
“Nhưng vẫn chưa đủ.
” Hạng Minh Chương cắt thẳng vào trọng điểm, “Tối qua em nói Lý Tàng Thu cũng xem như là người trong nội bộ Hạng Việt, đề phòng cũng đã muộn rồi, mang lên mình Diệc Tư khó có thể đảm bảo càng thuận tiện cho ông ta ăn cây táo rào cây sung.
”
Sở Thức Sâm giải thích: “Tôi đã cân nhắc qua điểm này, nhưng suy nghĩ vừa vặn tương phản, Độ Hành tham dự, Diệc Tư cũng tham dự, vậy thì lại càng danh chính ngôn thuận để cho Lý Tàng Thu tránh bị hiềm nghi.
Dự án công ty dược phẩm đã như vậy, nếu như ông ta phản đối chẳng khác nào làm việc trước sau không nhất quán.
”
Hạng Minh Chương lắc đầu: “Đừng quá ngây thơ, Lý Tàng Thu tránh được hiềm nghi, người dưới trướng ông ta thì sao, em có thể bảo đảm bọn họ trong sạch hay không?”
Dòng xe nhích từng chút một, Hạng Minh Chương lái xe bằng một tay, Sở Thức Sâm nói: “Cần phải ràng buộc, ký thỏa thuận bảo mật, phái người của Hạng Việt dẫn đoàn chủ đạo.
”
Kể từ khi nhậm chức, Sở Thức Sâm đã cảm nhận sâu sắc được có rất nhiều điểm mạnh của Hạng Việt không thể nhìn thấy được.
Làm thế nào để cân bằng giữa tiêu chuẩn hóa và tính linh hoạt của chương trình, sự phối hợp của đoàn đội, phong cách tiêu thụ biến đổi, trình độ cao của bộ phận R&D… Cậu không để tâm Diệc Tư có thể chia sẻ lợi nhuận hay không, cậu bức thiết hy vọng rằng Diệc Tư có thể học được một hoặc hai điều.
“Phái ai?” Hạng Minh Chương cơ sở rất rõ ràng, “Những người có vị trí cao thân mang trọng trách, Mạnh Đào, Bành Hân, ai có đủ tinh lực để gánh vác? Những người ở vị tri thấp không thể làm chủ, bị trói tay trói chân rốt cuộc có thể thay đổi cái gì?”
Hạng Minh Chương liên tiếp vượt qua vài chiếc xe: “Chiến lược của em rất toàn diện, rất cao cấp, đáng tiếc là