Sau khi quyết định Sở Thức Sâm cũng không giải thích nhiều, đóng cửa ở trong phòng cả một đêm.
Vì Diệc Tư, vì Sở Triết, hoặc vì thay thân phận này chuộc tội, cậu phải đi một chuyến mới yên tâm được.
Sáng sớm hôm sau Sở Thức Sâm đến khuôn viên Hạng Việt, vì là chủ nhật nên tòa nhà văn phòng không có người, chỉ có mấy đồng nghiệp ở bộ phận tiêu thụ làm thêm giờ để đẩy nhanh tiến độ.
Sở Thức Sâm cố gắng hoàn thành công việc thường lệ cho tuần tới trước thời hạn, hoàn thành lần lượt thông báo và trả lời trên hệ thống, sau đó dọn dẹp phòng thư ký một lúc.
Sau khi khóa cửa, Sở Thức Sâm nhanh nhẹn rời đi nhưng không trực tiếp rời khỏi đó mà sau khi xuống lầu liền xoay người đi đến bên hồ.
Cá khô chiên để ăn điểm tâm rất thơm, Sở Thức Sâm kiểm tra xem có thể cho mèo ăn hay không liền gói lại trong một cái hộp nhỏ, cậu mở hộp ra rồi hướng về phía bụi cỏ huýt sáo một cái.
Không lâu sau, con mèo hoang trắng tinh nhảy ra, như thể đã ngồi xổm gần đó đợi cậu từ lâu rồi.
Sở Thức Sâm canh giữ bên băng ghế dài nhìn con mèo hoang ăn ngấu nghiến từng miếng lớn, không kiềm được duỗi tay ra, con mèo thế nhưng không hề trốn tránh, qua hai bữa ăn liền bằng lòng cho cậu chạm vào.
“Ăn ngon không?” Sở Thức Sâm hỏi, “Linh Đoàn Nhi?”
Trong lòng con mèo hoang nói, tôi tên là Mimi.
Sở Thức Sâm lại gọi lần nữa: “Làm sao mày lại tới đây, mày là Linh Đoàn Nhi sao?”
Con mèo không trả lời, nhưng cách đó không xa lại có người tiếp lời: “Em gọi nó là gì?”
Sở Thức Sâm xoay người lại, ở cây cầu trên hồ, Hạng Minh Chương móc chìa khóa xe đi tới, trên người không mặc quần áo thường ngày, sau khi chia tay ở đại lộ Giang Ngạn ngày hôm qua anh đã đến trung tâm R&D làm việc cả đêm.
Lúc bình minh có chợp mắt được một lúc, tỉnh dậy thì thấy tin nhắn Sở Thức Sâm gửi tới, Hạng Minh Chương tiến lại gần nói: “Thực sự muốn đi Cáp Nhĩ Tân sao?”
“Ừm.
” Sở Thức Sâm trịnh trọng nói, “Cảm ơn anh đã kể cho tôi nghe về Châu Khác Sâm, tôi nhất định phải đi một chuyến.
”
Hạng Minh Chương đã từng lĩnh hội qua tính khí ương bướng của Châu Khác Sâm, nhiều lần đưa ra một cành ô liu đều bị từ chối, ngay cả Trạch Phong đi làm thuyết khách còn thất bại, huống chi là Sở Thức Sâm người khởi xướng cho việc Châu Khác Sâm ra đi.
Hạng Minh Chương nói: “Em muốn mời ông ấy quay lại e rằng không dễ dàng như vậy đâu.
”
Sở Thức Sâm đã chuẩn bị tâm lý, bà Sở nói với cậu rằng sau khi Châu Khác Sâm ra đi đã cắt đứt mọi liên lạc với nhà họ Sở.
Đạo lý trên đời là như vậy đấy, người tận tình tận nghĩa một khi đã bị tổn thương, cả đời không qua lại với nhau mới là cách tốt nhất để chữa lành vết thương.
Sở Thức Sâm đã nhìn nhận thấu đáo, hạ quyết tâm: “Chuyện là do người gây ra, tôi sẽ cố gắng hết sức.
”
Tâm trạng Hạng Minh Chương phức tạp, lúc đầu khi biết được ngọn nguồn những gì Châu Khác Sâm đã phải trải qua, anh thấy tiếc cho một nhân tài, nhưng cũng cho rằng sự suy vong của Diệc Tư chính là đáng đời.
Nếu như anh là Châu Khác Sâm, không trả thù đã là khoan dung độ lượng rồi, tuyệt đối sẽ không quản Sở Thức Sâm sống chết ra sao.
Nhưng bây giờ Sở Thức Sâm muốn đến Cáp Nhĩ Tân, Hạng Minh Chương lại hy vọng rằng mọi chuyện sẽ thuận lợi một chút, là do anh trở nên không biết phân biệt đúng sai, hay là trách bản lĩnh mê hoặc người khác của Sở Thức Sâm quá lợi hại đây?
Hạng Minh Chương hỏi: “Đã nộp đơn xin nghỉ phép chưa?”
“Nộp rồi.
” Sở Thức Sâm nói, “Tôi đã dặn gia đình giữ bí mật, cứ nói là chuyến đi lần này là do một người bạn từ nước ngoài trở về nên tôi ra ngoài chơi vài ngày.
”
Chỉ có cậu biết rõ, cậu không phải là “Sở Thức Sâm” người đã cô phụ Châu Khác Sâm, đối với cậu mà nói, cậu đang tìm kiếm một người xa lạ mà cậu chưa từng gặp mặt.
So với việc năn nỉ nhận tội, trong lòng cậu nghiêng về chân thành đến mời hơn.
Sở Thức Sâm không muốn quá bi quan, giữ vững sự tự tin nói: “Tôi cần phải xác nhận một lần nữa, chỉ cần tôi mời được Châu Khác Sâm quay lại, anh sẽ đồng ý cho Diệc Tư tham gia vào dự án này chứ?”
Hạng Minh Chương nói: “Quân tử nhất ngôn, tứ mã nan truy.
”
Sở Thức Sâm không cho anh mặt mũi mà nhíu mày bất mãn: “Anh cũng không phải quân tử.
”
Hạng Minh Chương cười như không cười: “Vì thế nên tứ mã vô dụng rồi, Sở công tử em truy đi.
”
Trên bầu trời có đám mây lơ lửng, Sở Thức Sâm liếc lên rồi đoan trang mà đổi sang nhìn bằng nửa con mắt.
Hai ngày nay bận rộn vô cùng, Sở Thức Sâm cùng Hạng Minh Chương cãi nhau chiến tranh lạnh rồi lại đập tan băng, thở không ra hơi, dự án lại phát sinh tình huống mới.
Đến bệnh viện vào ban đêm, tiệt hồ (*) với bên A, vừa hiểu ngầm phối hợp vừa bất đồng ý kiến, bầu không khí giữa hai người thay đổi thất thường, mỗi ngày một kiểu khác nhau.
(*) tiệt hồ: chú thích xem lại chương 49
Sở Thức Sâm có thể làm rõ những khúc mắc trong công việc chính sự, nhưng cậu không dám xác định quan hệ riêng tư giữa mình và Hạng Minh Chương… Trong đó bổn phận chiếm bao nhiêu phần và tình cảm chiếm bao nhiêu phần.
“Meo……”
Con mèo hoang ăn no rồi vẫn không chịu đi, nhảy khỏi ghế cọ vào bắp chân Sở Thức Sâm, Sở Thức Sâm quỳ xuống một bên gối, vuốt ve đầu con mèo không ngại bẩn nói: “Hạng tiên sinh, khi tôi không có ở đây, anh có thể thay tôi cho nó ăn được không?”
Trong từ điển của Hạng Minh Chương không có mấy chữ “từ chối khéo léo”, anh nói: “Không rảnh.
”
Sở Thức Sâm cũng không cưỡng cầu: “Thế thì thôi, tôi tìm Lăng Khải giúp đỡ vậy.
”
Hạng Minh Chương chất vấn: “Em gái em ở công ty thực tập, tìm người nhà giúp đỡ không phải tốt hơn sao?”
Sở Thức Sâm nói: “Tiểu Hội và mẹ tôi đều sợ mèo, nếu không tôi đã muốn mang nó về nhà, tôi với nó thực sự có duyên.
”
Trong lòng Hạng Minh Chương thầm nói, lần đầu gặp đã cào em mà còn nói là có duyên?
Hạng Minh Chương chưa bao giờ nuôi bất kỳ vật nuôi nào, anh nhìn xuống con mèo trắng, như thể xem xét xem miếng mồi này có đạt tiêu chuẩn hay không rồi nói: “Ở công ty chưa biết chừng ngày nào lại cào ai nữa, nếu nuôi được đối với người hay mèo đều an tâm.
”
Sở Thức Sâm nói: “Có thể nuôi ở đâu?”
Hạng Minh Chương nói: “Mạn Trang.
”
Động tác của Sở Thức Sâm khựng lại một chút, hoàn cảnh ở Mạn Trang rất tốt, thường có người chăm sóc, cậu ngẩng đầu lên: “Nhưng đó là địa bàn của anh, tính là anh nuôi hay là tôi nuôi đây?”
“Cùng nhau nuôi đi.
” Hạng Minh Chương nói, “Sao thế, oan ức cho nó hay là oan ức cho em?”
Thương lượng xong, Sở Thức Sâm cởi áo ngoài bọc con mèo lại, đợi Hạng Minh Chương lái xe qua rồi cùng đem con mèo bắt cóc ra khỏi khuôn viên.
Đầu tiên tìm một bệnh viện thú cưng, con mèo không hiểu ra sao lại được tắm rửa và khám sức khỏe toàn diện, hai chủ nhân vừa giàu có vừa hào phóng, cũng mua rất nhiều đồ dùng cho mèo.
Sau đó đi đến Mạn Trang, Sở Thức Sâm may mắn được ngắm nhìn khung cảnh của trang viên vào ban ngày, màu xanh thẫm đang nhạt dần, mùa thu vừa đúng lúc nở rộ, những bức tường trong sân tràn ngập hương thơm ngọt ngào của hoa quế.
Hạng Minh Chương đã lâu không đến, Bạch Vịnh Đề tuy không chủ động liên lạc nhưng vẫn bận tâm, nghe thấy tiếng động cơ liền chủ động đi ra xem, dáng vẻ so với lần trước còn vui vẻ hơn.
Sở Thức Sâm mỗi lần đều không mời mà đến, cảm thấy vô cùng xấu hổ mà hỏi thăm: “Bác gái, con lại đến làm phiền rồi.
”
Bạch Vịnh Đề ân cần nói: “Minh Chương lại bắt con tăng ca à?”
Sở Thức Sâm nói: “Dạ không, là con làm phiền Hạng tiên sinh chăm sóc con mèo này.
”
Bạch Vịnh Đề tin vào Phật giáo nên rất chú trọng việc thể hiện thiện ý với tất cả chúng sinh, để Sở Thức Sâm không thấy ngại, lúc bước vào phòng tiếp khách Hạng Minh Chương nói: “Mẹ, trước hết cứ để nó chơi ở đây, mẹ thấy phiền thì cứ để ở khu phía Nam cho người chăm.
”
Bạch Vịnh Đề nhìn thấy anh có quầng thăm mắt liền hỏi: “Gần đây công việc bận lắm à?”
Hạng Minh Chương là người dù có buồn hay vui cũng lười kể, dù cho trời có sập xuống cũng sẽ không cùng người khác kể khổ, mà nếu có sập xuống thật lại càng không cần lãng phí miệng lưỡi.
Bất quá anh thức trắng cả đêm qua, sau đó lại lái xe hơn hai tiếng đồng hồ, thực sự có hơi đói rồi: “Chưa hỏi han gì mà đã qua đây, có đồ ăn cho bọn con không?”
Chị Thanh bưng trà và điểm tâm tới, cười nói: “Đương nhiên rồi, tiểu thư Bạch mỗi ngày đều dặn dò sau bếp chuẩn bị sẵn.
”
Bạch Vịnh Đề hỏi: “Tiểu Sâm, con có thích đồ ngọt không?”
Sở Thức Sâm đáp: “Thích ạ.
”
Hạng Minh Chương nói: “Em ấy thích ăn vải và mấy món tráng miệng.
”
Bạch Vịnh Đề kinh ngạc mỉm cười, bà chưa bao giờ thấy Hạng Minh Chương quan tâm đến những điều vụn vặt của bất kỳ ai, đối với bạn bè thì không, đối với cấp dưới lại càng không.
Sở Thức Sâm tưởng rằng Bạch Vịnh Đề đang cười mình liền bổ sung thêm một câu: “Con không kén ăn.
”
Kết quả Hạng Minh Chương lại nói: “Khẩu vị lớn như hạt mè, chưa kịp kén chọn đã ăn no rồi.
”
Sở Thức Sâm: “…”
Trong nhà ăn nhỏ, đầu bếp sau nhà đã đến bố trí các món ăn từ trước, một bát canh bí đao bát bảo, một phần gà chiên xù, một món rau cải thuần cuối thu, và một món tráng miệng hoa quế ngâm mật lê ngọt ngào.
(xin là xin lạy những lần qua Mạn Trang nha toàn tên mấy món ăn khó dịch)
Lần trước Sở Thức Sâm khen sủi cảo hấp ngon, Bạch Vịnh Đề đã yêu cầu nhà bếp làm thêm món tiểu long bao nhân cá tuyết để thay đổi khẩu vị một chút.
Hạng Minh Chương nói: “Bữa ăn xem như tiễn em lên đường.
”
Sở Thức Sâm ăn no khoảng hai phần: “Ừm, vậy tôi nhất định mã đáo thành công.
”
Sau bữa ăn, Hạng Minh Chương đưa Sở Thức Sâm đi dạo ở mái đình phía Tây, vài cây sơn trà che phủ một căn phòng nghỉ ốp kính trong suốt, bốn phía đều là