Đôi môi mỏng của Sở Thức Sâm khép lại, thở nhẹ ra một hơi trắng nhạt nhưng không nói được lời nào, từ lúc ngẩng đầu nhìn thấy Hạng Minh Chương, trăm mối suy nghĩ quy về bằng 0, cậu cứ thế trống rỗng và rời rạc.
Bọn họ ôm nhau trên đường phố náo nhiệt ở nơi đất khách quê người, cử chỉ thân mật không ra thể thống gì cả, nhưng Sở Thức Sâm đẩy không được, cũng không thể trốn thoát, cậu đang phát sốt, cậu một ngày một đêm chưa ăn gì cả, cậu đã sức cùng lực kiệt.
Sở Thức Sâm tự tìm cho mình rất nhiều lý do, ngông cuồng mà hợp lý hoá cái ôm này, mưu đồ yên tâm thoải mái mà rơi vào vòng tay của Hạng Minh Chương.
“Làm sao lại để thành ra cái dạng này chứ.
” Hạng Minh Chương chạm vào trán Sở Thức Sâm, dỗ dành xong lại không nhịn được mà giáo huấn, “Em làm việc như thế này đấy à?”
Sở Thức Sâm nói: “Làm không đủ đẹp, để cho anh chê cười rồi.
”
Cậu từ trước đến nay phong độ ngời ngời, nhưng đáng tiếc phối hợp với dáng vẻ yếu ớt này lại trở nên ngoan ngoãn, Hạng Minh Chương nói: “Em cho rằng tôi đến tận nơi để nghe chuyện cười của em sao?”
Sở Thức Sâm cảm động nói: “Bất luận thế nào, cảm ơn anh.
”
Gió lạnh âm u, Hạng Minh Chương nửa ôm nửa dìu Sở Thức Sâm vào trong xe, ở khoảng cách cực gần hai má hai người cọ vào nhau, anh quay đầu, đem hơi thở phả vào trong tai Sở Thức Sâm: “Nói miệng thôi không tính, khi khác rồi cảm ơn tôi.
”
Nhịp tim của Sở Thức Sâm tăng nhanh không rõ lý do, cậu ngã vào buồng xe, chóng mặt nhìn về phía kính chắn gió.
Một chiếc xe SUV dừng lại phía trước rồi tắt máy, Châu Khác Sâm bước ra khỏi ghế lái, sau khi gặp xong khách hàng, ông đi mua một chiếc áo lông vũ và giày đi tuyết cho Sở Thức Sâm.
Trên tay cầm một đống đồ xoay người lại, Châu Khác Sâm nhìn thấy Sở Thức Sâm đang ngồi bên trong xe taxi với một người đàn ông cao lớn xa lạ đang đứng bên cạnh cửa xe, ông bước nhanh tới: “Cậu…”
Hạng Minh Chương đoán được là ai, chủ động nói: “Chắc hẳn là Châu tiên sinh, tôi là Hạng Minh Chương.
”
Châu Khác Sâm kinh ngạc nói: “Cậu chính là Hạng Minh Chương?”
“Hàng giả bao đổi trả.
” Hạng Minh Chương nói, “Chuyến đi này không xem như là công vụ, không mang theo danh thiếp, nhưng có mang theo căn cước công dân.
”
Châu Khác Sâm xua tay: “Hạng tiên sinh cứ nói đùa, sao cậu lại đến Cáp Nhĩ Tân thế này?”
Hạng Minh Chương vừa chân thành vừa khôn khéo: “Nếu như hai ngày trước đến đây thì là vì Châu tiên sinh.
Hôm nay đến đây là vì thư ký Sở.
”
Châu Khác Sâm cúi người nhìn Sở Thức Sâm, lo lắng nói: “Mặt đỏ thế này, chắc hẳn là phát sốt rồi.
”
Hạng Minh Chương không muốn lãng phí thời gian nữa liền nói: “Làm phiền Châu tiên sinh dẫn đường, trực tiếp đến bệnh viện đi.
”
Châu Khác Sâm quay lại lái xe, quần áo mới mua đã được đóng gói chặt chẽ, Hạng Minh Chương ngồi vào trong xe, cởi áo lông vũ trên người xuống khoác lên cho Sở Thức Sâm, sau đó đem người dựa vào mình.
Sở Thức Sâm mặc cho người sắp đặt, khó chịu nhắm hờ hai mắt, ngoài cửa sổ là cảnh đêm ở Cáp Nhĩ Tân, cậu thoáng thấy một tia sáng bạc huyền ảo giữa những vầng hào quang óng ánh.
Hạng Minh Chương đang mặc một bộ tây trang ba mảnh, trong túi áo may ô phía trước treo một sợi dây xích dài, Sở Thức Sâm liếc mắt qua bên cạnh nói: “Anh đeo đồng hồ quả quýt rồi.
”
Hạng Minh Chương “Ừm” một tiếng: “Đi vội vàng nên quên tháo xuống.
”
Sở Thức Sâm hỏi: “Vội thế nào?”
Buổi trưa gọi điện đột nhiên không lên tiếng, gọi thế nào cũng không trả lời, Hạng Minh Chương lập tức đặt chuyến bay gần nhất, không đóng gói hành lý, không bàn giao công việc, trở về căn hộ để lấy áo lông vũ, bỏ lại một đống công việc rồi đến đây.
Sau khi xuống máy bay, Hạng Minh Chương trên đường đi tra số điện thoại của phòng dành cho khách, xác định được khách sạn, đang định liên hệ với quầy lễ tân thì Sở Thức Sâm gọi cho anh trước.
Về việc vội vàng thế nào, Hạng Minh Chương trả lời: “Vội đến mức không kịp mang theo một chai Vodka cho em.
”
Sở Thức Sâm suýt chút nữa quên mất, là cậu thốt ra lời ngông cuồng trước, có chút mất mặt, kéo áo lông vũ lên che nửa khuôn mặt, ngửi thấy mùi nước hoa trên cổ áo.
Cậu khẽ ngửi, sự bẩn thỉu của con sông và vị mặn chát của biển, tất cả đều hòa quyện vào nhau trong kí ức của cậu.
Khi đến phòng cấp cứu của bệnh viện, hơn một nửa bệnh nhân là bị sốt và cảm lạnh, Hạng Minh Chương đưa Sở Thức Sâm vào phòng hội chẩn, nhiệt độ cơ thể đã lên đến 39.
5.
Bác sĩ nói: “Phát sốt lợi hại thế này, ở nhà đã uống thuốc chưa?”
Sở Thức Sâm đáp: “Vẫn chưa.
”
“Người phương Nam đúng không?” Bác sĩ có kinh nghiệm nói, “Đến Cáp Nhĩ Tân chơi phải mặc dày một chút, ngày nào cũng có người bị cóng mà đổ bệnh.
”
Châu Khác Sâm lo lắng hỏi: “Có nghiêm trọng không? Đứa nhỏ này tối hôm qua đứng ở bên ngoài cả đêm.
”
Bác sĩ kinh ngạc nói: “Đúng là làm càn, không muốn sống nữa à?”
Sắc mặt Hạng Minh Chương thay đổi, ở trước mặt người khác không thể phát tiết, liền gắt gao siết chặt lấy vai Sở Thức Sâm.
Sở Thức Sâm hít sâu một hơi, đang không biết là nói cho ai nghe: “Tôi mặc quần áo rất dày, không có gì đáng ngại đâu.
”
“Vậy cũng không được.
” Bác sĩ hỏi, “Ban ngày thì sao, lúc nào thì cảm thấy khó chịu?”
Châu Khác Sâm nói: “Lúc sáng sớm, nó——”
“Chú Sâm.
” Sở Thức Sâm vội vàng ngăn cản, nếu không lát nữa cậu sẽ phải đến khoa chỉnh hình để kiểm tra vai mất.
Hạng Minh Chương lạnh lùng nói: “Sáng sớm còn làm cái gì?”
Châu Khác Sâm đem lời nói hết, một nửa giận Sở Thức Sâm, một nửa giận chính mình, gộp lại tràn đầy lửa giận: “… Nó nhảy xuống sông!”
Bác sĩ đập cây bút bi xuống bàn “bộp” một tiếng nói: “Không muốn sống nữa sao? Chạy đến Hắc Long Giang chúng tôi để tìm cái chết?! Còn trẻ như thế, có hiểu trân quý sinh mệnh là gì không!”
Sở Thức Sâm bị doạ một trận: “Hiểu…”
Sắc mặt Hạng Minh Chương còn lạnh hơn tảng băng trôi sông, mở miệng giọng nói như hạ xuống một quãng tám: “Bác sĩ, trước tiên hãy giúp cậu ấy hạ sốt, ngày mai sắp xếp cho cậu ấy kiểm tra chi tiết.
”
Sở Thức Sâm nói: “Tôi…”
Hạng Minh Chương trực tiếp ngắt lời: “Em hiện tại không có quyền lên tiếng, chỉ cần nghe lời là được.
”
Buổi tối phải ở lại bệnh viện quan sát, ở trong phòng bệnh một người sạch sẽ, Sở Thức Sâm vào nhà vệ sinh thay một ra bộ đồ bệnh nhân bằng vải sáng màu, da thịt cậu nóng như thiêu đốt.
Chờ truyền dịch xong, Sở Thức Sâm nằm bẹp trên giường bệnh, một chút tinh thần cũng không có nữa rồi.
Châu Khác Sâm nói: “Ngồi máy bay mệt lắm, Hạng tiên sinh, cậu về khách sạn nghỉ ngơi đi, để tôi trông nó.
”
Hạng Minh Chương hoàn toàn không dùng ngữ khí thương lượng nói: “Không cần, tôi ở đây trông em ấy, Châu tiên sinh cứ tuỳ tiện đi.
”
Châu Khác Sâm vốn tưởng rằng ông nhìn Sở Thức Sâm lớn lên thì phải thân thiết hơn quan hệ giữa ông chủ và cấp dưới, thế nhưng Hạng Minh Chương đặc biệt bay tới đây, hơn nữa để tâm đến mức dùng mắt thường cũng có thể nhìn thấy, e rằng còn có giao tình sâu hơn với Sở Thức Sâm.
Trọng điểm là, Hạng Minh Chương thoạt nhìn đã quen với việc làm chủ, cho dù ở một vùng đất xa lạ, anh cũng sẽ không để ý đến chuyện “nhập gia tuỳ tục” với bất kỳ ai.
Đã tối rồi, giằng co chỉ tổ lãng phí thời gian, Châu Khác Sâm đồng tình với sự sắp xếp của Hạng Minh Chương.
Trong phòng chỉ có tiếng tích tắc của nước biển truyền đến, Hạng Minh Chương cởi bỏ tây trang và cà vạt, xắn cổ tay áo sơ mi lên hai vòng, đi vào phòng tắm vắt khăn ướt.
Anh ngồi bên giường lau mặt cho Sở Thức Sâm, hai má rồi đến hai bên quai hàm, bình thường da mặt vốn đã mỏng nhìn rõ góc cạnh, chưa tới ba ngày đã gầy đi một vòng.
Nửa đêm nhiệt độ xuống dưới 0 độ, Hạng Minh Chương không cách nào tưởng tượng được việc đứng ngoài trời cả đêm sẽ có mùi vị như thế nào.
Sở Thức Sâm giữa mùa hè nóng ngực vẫn mặc tây trang chỉnh tề, ngay cả cánh tay cũng không lộ ra, lúc nào cũng phải uống cà phê nóng, thế nhưng chỉ để đạt được mục đích cậu lại dám nhảy xuống sông ở Cáp Nhĩ Tân.
Quả thực là rất dũng cảm, quả thực vô cùng xuất sắc, đúng là một trang hảo hán.
Hạng Minh Chương nghiêm khắc bác bỏ ở trong lòng, nhưng động tác lau lại rất nhẹ, lau mặt xong anh nắm lấy một tay Sở Thức Sâm, trên đường đi không để ý đến, bây giờ mới phát hiện ngón tay mảnh khảnh vừa đỏ vừa sưng lên, mu bàn tay thậm chí còn không nhìn thấy mạch máu.
Vừa chạm vào, Sở Thức Sâm đau đến mức lông mi run rẩy, đã tỉnh lại rồi.
Hạng Minh Chương nghiêng người hỏi: “Muốn cái gì sao?”
Sở Thức Sâm nóng đến đau cổ họng, chậm rãi nói: “Tôi nghe thấy anh