Lòng bàn tay Sở Thức Sâm ướt đẫm mồ hôi, trơn quá nên không thể nắm được bệ đá cẩm thạch, cậu hỗn loạn tìm kiếm xung quanh, đụng phải khuy măng sét bằng bảo thạch mà Hạng Minh Chương cởi ra.
Cúc áo hình thoi, Sở Thức Sâm nắm lấy trong tay, cạnh nhọn của khuy măng sét đâm vào lòng bàn tay, đau, cậu mượn cơn đau này để bảo trì lý trí, nói: “Tôi vẫn chưa chuẩn bị tốt.
”
Nụ cười của Hạng Minh Chương dần dần phai nhạt: “Chưa chuẩn bị tốt ở đâu?”
Sở Thức Sâm nói: “Tôi không nghĩ nhiều tới vậy, tôi muốn hoàn thành xong việc cần làm trước…”
Hạng Minh Chương nhìn thấu cậu: “Em đang lo lắng cái gì?”
Sở Thức Sâm phủ nhận: “Không có.
”
Hai chữ này quá yếu ớt, không đủ để trấn an lương tâm cắn rứt của cậu, cũng không chống đỡ nổi ánh nhìn xăm soi của Hạng Minh Chương, cậu mạo hiểm việc nói càng nhiều sai càng nhiều mà giải thích: “Cuộc sống của tôi đã thay đổi quá nhiều, tôi vẫn đang thích nghi, vẫn còn nhiều việc khác vẫn chưa xem xét đến.
”
Hạng Minh Chương nói: “Vậy à.
”
Sở Thức Sâm không cần phải trả lời nữa, Hạng Minh Chương từ giữa hai đầu gối lùi ra, hơi cúi đầu nhưng lưng vẫn thẳng tắp, chỉ với một bước này thôi mà khoảng cách giữa hai người dường như trong phút chốc bị đẩy ra xa.
Sở Thức Sâm buông tay, giẫm chân lên mặt đất, lúng túng xỏ dép lê.
Cậu ra khỏi phòng tắm, cánh cửa nặng nề đóng lại sau lưng, ầm lên một tiếng, những gì còn lại là tiếng “thình thịch” đang quấy phá trong lồng ngực cậu.
Không lâu sau, trong phòng tắm vang lên tiếng nước, Hạng Minh Chương cởi quần áo bước vào trong phòng tắm, vòi hoa sen mở đến mức lớn nhất, nước có hơi lạnh, anh ngẩng đầu lên để nước xối đi tâm tư lạnh lẽo.
Sau hai ngày tất bật trong bệnh viện, râu trên cằm của Hạng Minh Chương đã mọc lún phún, sau khi tắm xong, anh bôi bọt cạo râu lên rồi cạo đi bằng dao cạo dùng một lần của khách sạn.
Lúc đến đây chỉ mang theo một chai thuốc cạo râu nhỏ, mới mua nên chưa dùng qua, Hạng Minh Chương mở ra rồi vỗ nhẹ một chút, là mùi trầm hương có thêm chút bạc hà.
Trên bồn rửa mặt lộn xộn, lọ tinh dầu bị đổ, hai cây mây cắm bên trong lăn ra ngoài, khuy măng sét chỉ còn lại một chiếc, chiếc còn lại đã rơi xuống cống.
Hạng Minh Chương khẽ cười, làm sao có thể căng thẳng thành ra cái dạng này chứ, bờ sông bên ngoài không biết nông sâu bao nhiêu còn dám nhảy xuống, thế nhưng lại không dám đối mặt với anh?
Hay là Sở Thức Sâm đang sợ cái gì?
Kỳ thực Hạng Minh Chương đã chừa ra một khoảng trống, đoạn đối thoại vừa nãy, so với trần thuật thì càng giống trưng cầu ý kiến hơn.
Anh căn bản không giải thích đủ loại tâm tư, một câu “rõ ràng” chính là hỏi xem Sở Thức Sâm có biết hay không.
Anh cũng không mổ xẻ tâm ý của mình, không nói “Tôi thích” liền mong muốn có được câu trả lời của Sở Thức Sâm.
Hạng Minh Chương thừa nhận, phần gian xảo này là do anh thiếu một phần nắm chắc.
Hai người vờn nhau, cố gắng phỏng đoán thái độ của đối phương, một người khéo léo, người kia cũng không quá thô bạo.
Nếu như anh trực tiếp không để lại đường lui, nhưng Sở Thức Sâm không muốn, vậy nói ra lời từ chối xem như giải quyết dứt khoát, hai bên sẽ rơi vào ngõ cụt.
Hạng Minh Chương tự cười nhạo bản thân, kỹ xảo kinh doanh dùng ở phương diện này, nên gọi là thành công hay thất bại đây?
Bất quá Sở Thức Sâm thực sự rất thông minh, không thừa nhận cũng không phủ nhận, giả vờ vội vã hoảng loạn, nhưng trên thực tế cũng để lại một khả năng có thể xoay xở được.
Hạng Minh Chương ra khỏi phòng tắm, căn phòng rộng lớn vô cùng im lặng, Sở Thức Sâm đã lên giường rồi, nằm ở một bên, để trống hai phần ba.
Hạng Minh Chương cầm điện thoại đi tới bên còn lại, vén góc chăn ra rồi lên giường, tựa người vào đầu giường.
Thời gian vẫn chưa tính là quá muộn, Hạng Minh Chương mở hộp thư trả lời một vài email, đọc hai phần tài liệu và lời ít ý nhiều thực hiện một cuộc gọi đường dài.
Trong dư quang sắc nhọn, anh chắc chắn rằng người làm tổ bên cạnh vẫn nằm bất động.
Xong việc, chỉ để lại một ngọn đèn ngủ, Hạng Minh Chương nằm xuống.
Sở Thức Sâm vẫn chưa ngủ, nghe tiếng sột soạt sau lưng, Hạng Minh Chương hình như vừa trở mình.
Cục diện hiện tại được xem là gì đây, Sở Thức Sâm không quản được suy nghĩ hỗn loạn, Hạng Minh Chương sẽ nghĩ như thế nào? Sẽ tức giận chứ, sẽ hối hận khi chạy đến đây một chuyến chứ?
——Sở Thức Sâm, vậy em có thích tôi không?
Nhưng cậu căn bản không phải là Sở Thức Sâm.
Vì vậy nên cậu không có tư cách để trả lời, không có lập trường để nói thích, chỉ cần nói ra khỏi miệng chẳng khác nào như đang lừa dối người khác.
Nhưng nếu nói không thích thì cũng là nói dối.
Cậu nói với Hạng Minh Chương là cậu chưa chuẩn bị tốt, đó không phải là cái cớ nghĩ ra trong lúc vội vàng, cũng không phải là câu trả lời mập mờ lấy lệ, mà là câu trả lời trung thực nhất, chu toàn nhất và bất lực nhất của cậu vào khoảnh khắc đó.
Về việc Hạng Minh Chương sau này sẽ đối xử với cậu như thế nào, quan hệ giữa bọn họ sẽ trở nên như thế nào, cậu đều nguyện ý đón nhận.
Sở Thức Sâm mường tượng ra hậu quả, cậu chấp nhận.
Cậu không còn sức lực để suy nghĩ nữa, vừa mới nhắm mắt lại, chăn bông khẽ nhúc nhích, ngay sau đó một luồng hơi ấm ập đến, Hạng Minh Chương đến gần áp sát vào lưng cậu.
Sở Thức Sâm đột nhiên mở mắt ra, thân thể hơi cứng đờ: “Anh làm gì vậy?”
Hơi thở của Hạng Minh Chương phả vào ra sau tai cậu, lồng ngực áp vào vai cậu, nói: “Em cho rằng tôi sẽ thành thành thật thật ngủ bên cạnh em thôi sao?”
Sở Thức Sâm buột miệng nói ra: “Anh không tức giận sao?”
Hạng Minh Chương sững sờ hai giây, bàn tay to ôm lấy eo Sở Thức Sâm, gầy quá rồi, chưa bằng một nửa lòng bàn tay anh, chưa kịp cợt nhả đã đem người xoay lại.
Sở Thức Sâm nảy lên trên chăn nệm êm ái, nghiêng mặt, Hạng Minh Chương nửa chống đỡ trên người cậu, ánh sáng mờ ảo, nhưng khoảng cách giữa hai người đủ để nhìn rõ tai, mắt, mũi, miệng và cảm xúc vui giận thất thường.
Hạng Minh Chương giễu cợt nói: “Không nói lời nào, quay đầu lại với tôi, tôi còn tưởng là tư thế từ chối khéo của em, hoá ra đang lo lắng xem tôi có tức giận hay không à?”
Sở Thức Sâm nói: “Tôi không có lo lắng, chỉ là phỏng đoán hợp lý.
”
“Được rồi.
” Hạng Minh Chương hỏi, “Vậy tôi tức giận rồi em có để tâm không?”
Sở Thức Sâm không nhúc nhích được, Hạng Minh Chương áp chế cậu, dưới khuôn mặt tuấn tú ẩn chứa dục vọng và không cam lòng, lúc hỏi câu này thứ rõ ràng nhất chính là mong đợi.
Sở Thức Sâm cổ họng thắt lại: “Có, tôi có để tâm.
”
Hô hấp của Hạng Minh Chương có chút nặng nề, đem lòng tham nói ra như một lẽ tự nhiên: “Cảm ơn hay để tâm chỉ là lời nói đầu môi không có giá trị gì