Hạng Minh Chương siết chặt tấm CT trong tay, trong lòng do dự bất định, anh lật qua lật lại xác nhận xem có phải đúng là hình ảnh đó không, sợ mình nhìn nhầm, lấy điện thoại di động ra chụp lại rồi gửi cho bác sĩ gia đình của Hạng Hành Chiêu.
Đối phương nhanh chóng trả lời, xác nhận rằng đó đúng là ruột thừa, nếu như đã cắt bỏ rồi thì sẽ không xuất hiện.
Hạng Minh Chương càng thêm nghi ngờ, nghĩ đến “hình xăm” căn bản không hề tồn tại của Sở Thức Sâm, anh đã không truy cứu đến cùng, bởi vì Tiền Hoa cà lơ phất phơ, lời nói đương nhiên không đáng tin.
Nhưng Châu Khác Sâm thì khác, Sở Thức Sâm làm phẫu thuật xong chính ông đã đến bệnh viện tận mắt chứng kiến , Sở Triết và bà Sở đều có mặt ở đó, vì thế nên sẽ không có chuyện là giả được.
Nhưng tấm phim này cũng là thật, chắc chắn là phim chụp cơ thể của Sở Thức Sâm.
Nếu hai dữ kiện đã được xác thực mâu thuẫn với nhau, cho thấy rằng nhất định tồn tại vấn đề.
Nhưng rốt cuộc là vấn đề gì?
Suy nghĩ của Hạng Minh Chương vô cùng hỗn loạn, nhưng thói quen nghiệp vụ không cho phép anh xem nhẹ nó.
Một sự việc giống như một hệ thống phức tạp, trong đó một mô đun, một thành phần và một chuỗi code, chỉ cần có những sai sót nhỏ thôi đều có thể ảnh hưởng đến hoạt động chung của toàn hệ thống.
Hạng Minh Chương muốn gọi cho Hứa Liêu, lật ra trang liên lạc, nhưng ngón tay lại chậm chạp không bấm xuống dãy số.
Lần trước Sở Thức Sâm ở Vân Diếu tức giận như thế, anh đã dỗ dành người ta rồi, tuy rằng không bảo đảm rõ ràng nhưng tương đương với việc sẽ không tra lại chuyện cũ của Sở Thức Sâm nữa.
Hạng Minh Chương cười tự giễu một tiếng, từ trước đến nay anh chưa bao giờ là quân tử, từ khi nào lại hết lòng tuân thủ lời hứa như thế?
Bất quá anh thừa nhận, sau khi chân tướng về chuyện hồ sơ dự thầu được tiết lộ, cảm giác không bị Sở Thức Sâm hiểu lầm nữa cũng không tệ.
Cuối cùng, Hạng Minh Chương đã không gọi cho Hứa Liêu.
Màn hình nhấp nháy, nhận được một tin nhắn, quản gia riêng của căn hộ biết Hạng Minh Chương đã trở lại nên hỏi quần áo đã thay chưa và có cần giặt ủi không.
Hạng Minh Chương bảo đối phương đến lấy, sau khi trả lời, anh cầm bộ đồ đang vắt trên ghế thay đồ lên, từ trong túi áo may ô lấy ra chiếc đồng hồ quả quýt.
Lúc Sở Thức Sâm không có ở đây, Hạng Minh Chương ngày nào cũng đeo theo nó đi làm, không nghĩ tới thế nhưng lại mang đến tận Cáp Nhĩ Tân.
Trên xe taxi đến bệnh viện, Sở Thức Sâm nóng đến mê man, thế nhưng vẫn chú ý tới dây đồng hồ giấu ở trước vạt áo của anh.
Hạng Minh Chương hoàn toàn không hiểu, chiếc đồng hồ quả quýt này rốt cuộc có câu chuyện gì, tại sao lần đầu tiên nhìn thấy nó Sở Thức Sâm lại bất thường đến vậy?
Đêm đó ở trong văn phòng, Sở Thức Sâm gần như giật lấy, hơn nữa còn lẩm bẩm hai chữ —— Của tôi.
Dựa vào tính cách kín đáo thận trọng của Sở Thức Sâm, bình thường căn bản sẽ không nói những lời như vậy, lúc đó uống rượu, “Của tôi”, đây là lời nói vô tình, hay là lời nói xuất phát từ chân tâm được phun ra sau khi uống rượu?
Hạng Minh Chương nảy ra một ý tưởng, anh không điều tra Sở Thức Sâm, nhưng anh có thể điều tra chiếc đồng hồ quả quýt này.
Đây là đồ dùng cá nhân của anh, mở ra, đập vỡ hay điều tra thế nào đều hợp lý và hợp pháp, còn về biên bản giám định, anh đem từng tờ từng tờ niêm phong đóng dấu và cất tạm trong thư phòng.
Một đêm qua đi, Hạng Minh Chương thức dậy đi bơi vài vòng, thay quần áo rồi đi đến công ty, bộ phận tiêu thụ công việc bận rộn, chưa tới chín giờ phòng trò chuyện đã chiếm hết chỗ.
Đi ngang qua phòng thư ký, Sở Thức Sâm tới sớm hơn thường lệ, tây trang đen tóc đen, ngồi sau bàn làm việc chuyên tâm công tác.
Cậu vừa mới khỏi bệnh, nước da vẫn còn hơi tái, lúc gương mặt không có biểu cảm gì trông vô cùng xa lạ.
Cúi đầu rất lâu, Sở Thức Sâm lật tài liệu ra dựa lưng vào sau ghế, khẽ nâng cằm lên, thần thái nhất thời ẩn chứa sự cao ngạo của cấp trên, rất ít khi lộ ra trước mặt người khác.
Sở Thức Sâm lật sang một trang, dời ánh mắt đi mới phát hiện Hạng Minh Chương đang đứng ở cửa, cậu đặt tập tài liệu xuống, đứng dậy bước tới mở cửa nói: “Hạng tiên sinh.”
Giữa hai người không có xưng hô dư thừa nào, tình cảnh khác nhau, ý tứ khác nhau, Hạng Minh Chương nói: “Bận lắm sao? Nhớ chú ý nghỉ ngơi.”
“Vẫn ổn.” Sở Thức Sâm nói, “Lát nữa phải đến phòng marketing một chuyến, pha cà phê cho anh trước nhé?”
Hạng Minh Chương nói: “Không cần, lúc ăn sáng đã uống rồi.”
Hai người bọn họ đứng ngay cửa một trong một ngoài cách nhau nửa mét, Sở Thức Sâm nhạy cảm phát giác được Hạng Minh Chương hình như có chuyện muốn nói, hoặc là có suy nghĩ muốn bộc lộ, đợi một lúc vẫn không thấy động tĩnh, cậu nói: “Tôi đã cho người đi Cáp Nhĩ Tân giúp sắp xếp rồi.”
Hạng Minh Chương nói: “Ừm, em lo liệu đi.”
Sở Thức Sâm phải đến phòng marketing, công việc tích luỹ sau một tuần đủ để cho cậu bận rộn tới khi tan làm, cậu không nhớ và cũng không để tâm báo cáo kiểm tra sức khoẻ để ở đâu nữa.
Trên thực tế một số công việc của các phòng ban nằm ngoài phạm vi chức trách của thư ký, Sở Thức Sâm trước đây tham gia vào dự án của ngân hàng Lịch Tín, chỉnh đốn bộ phận tài vụ của Diệc Tư, thúc đẩy cơ chế hoàn tiền.
Năng lực, quyền hạn và sự nổi trội của cậu quả thực không thể bị chôn vùi.
Lần này Sở Thức Sâm đột nhiên xin nghỉ, chưa đến hai ngày Hạng Minh Chương cũng rời đi, hôm nay hai người đồng thời quay trở lại, những người bên dưới đều đoán được sẽ có chuyện phát sinh.
Đợi đến khi sự trở lại của Châu Khác Sâm được xác nhận, Sở Thức Sâm đã đến Diệc Tư để sắp xếp văn phòng, thông báo chính thức với bộ phận nhân sự, tin đồn về thay đổi nhân sự trong bộ phận R&D cũng bị rò rỉ ra ngoài.
Buổi sáng cuối tuần, cả nhà họ Sở ra sân bay đón người.
Châu Khác Sâm đẩy hành lý ra, Sở Thức Hội là kích động nhất, hét to một tiếng “Chú Sâm” rồi nhào đến ôm lấy ông.
Châu Khác Sâm không có con trai cũng không có con gái, mọi sự kỳ vọng đều dồn hết cho anh em nhà họ Sở, trước khi đến còn giả vờ không quan tâm, nhưng khi nhìn thấy Sở Thức Hội thì căn bản không nhịn được nữa, hỏi về thành tích chuyên nghành, hỏi về tình huống thực tập, hỏi về phương hướng kỹ thuật, làm cho Sở Thức Hội bị hỏi đến sợ.
Bà Sở xấu hổ đứng ở bên cạnh, trong lòng hổ thẹn không thôi, ngâm cả nửa ngày mới gọi một tiếng “Lão Châu.”
Châu Khác Sâm đã đáp ứng quay lại nghĩa là đã bỏ qua những hiềm khích trong quá khứ, ông đã đồng ý rồi, liền nói: “Tiểu Dương (*), anh muốn đi gặp Sở Triết.”
(*) cho những ai không nhớ thì bà Sở họ Dương nhé, nghĩ đến Bắc Nam mãi không đặt cho bả cái tên là mình thấy buồn giùm -.-
Lái xe từ sân bay đến nghĩa trang, trên đường đi Sở Thức Sâm mua một bó hoa cúc trắng.
Mộ của Sở Triết nằm trên bãi cỏ đầy nắng, lần đầu tiên Sở Thức Sâm đến đây, cậu nhìn ảnh trên bia mộ, Sở Triết rất giống với trong tưởng tượng của cậu, ôn hoà và nhìn xa trông rộng.
Châu Khác Sâm vươn tay vuốt ve bức ảnh, giọng nói lúc cao lúc thấp, ôn lại những suy nghĩ đã tích tụ trong bốn năm qua giữa những người bạn cũ.
Bà Sở đối diện với bia mộ xin lỗi Châu Khác Sâm, dặn Sở Triết yên tâm, Sở Thức Hội kể vài chuyện vụn vặt trong cuộc sống.
Sở Thức Sâm ngậm miệng không nói nên lời, cậu nên nói gì đây.
Sở Triết ở trên trời nhất định biết rằng cậu là một kẻ trộm, trộm đi thân phận, lại còn có gan đến viếng thăm người cha đã mất.
Ba người còn lại đợi cậu nói gì đó, cậu đặt bó hoa xuống, áy náy không dám lên tiếng, hồi lâu sau, cậu mới nói với Sở Triết: “Năm tháng còn lại rất dài, vậy thì cứ nhìn về phía trước đi.”
Sau khi rời khỏi nghĩa trang, cả gia đình vì Châu Khác Sâm mà mở tiệc đón gió tẩy trần, Sở Thức Sâm đã sắp xếp tốt mọi thứ từ trước, buổi chiều cùng Châu Khác Sâm đến nhà riêng, cả hai cùng ngồi lại để thảo luận cụ thể về tình hình hiện tại của Diệc Tư.
Qua ba bình trà, Sở Thức Sâm theo thứ tự ưu tiên mà giải thích từng câu chuyện, không có gì là không thoả đáng.
Nói chuyện xong, Châu Khác Sâm không khỏi cảm thán: “Con so với trước đây khác quá.”
Sở Thức Sâm mỉm cười: “Không khiến chú Sâm thất vọng là tốt rồi.”
Thứ hai, Châu Khác Sâm chính thức nhậm chức ở Diệc Tư.
Trên hệ thống công ty phát thông báo, tất cả các phòng ban đều biết ngay, nội bộ Diệc Tư nổi lên một trận sóng ngầm, Châu Khác Sâm vừa lộ diện, tất cả cấp dưới cũ đều chạy tới, ai nấy đều kích động không thôi.
Châu Khác Sâm ăn mặc giản dị nhưng khí thế rất mạnh mẽ, mỉm cười hỏi mọi người xem có phải mình trông già đi hay không.
Đang nói chuyện thì Lý Tàng Thu xuất hiện, trên đường nhận được tin, quả nhiên là sự thật, ông không ngờ rằng có ngày Châu Khác Sâm sẽ quay lại.
Bước đến gần, Lý Tàng Thu