Sở Thức Sâm cả đêm ngủ ngon không mộng mị, mỗi lần đi công tác mà không có hương Kỳ Nam hỗ trợ giấc ngủ thì đều không ngủ được đàng hoàng, đêm nay cậu dường như ngửi thấy một mùi hương gỗ nhàn nhạt.
Thức dậy lúc bình minh, Sở Thức Sâm đang nằm thẳng, đầu nghiêng sang một bên, mở mắt ra liền nhìn thấy hầu kết của Hạng Minh Chương.
Sở Thức Sâm chưa bao giờ tưởng tượng được việc ngủ chung giường với một người đàn ông khác sẽ như thế nào, lần trước là say rượu hoang đường, lúc tỉnh lại chỉ còn lại một mình cậu, xem như tự não bổ được đi thì so với kinh nghiệm thiếu hụt của cậu thì cũng không tưởng tượng ra được một tư thế cụ thể.
Lúc này tự mình trải nghiệm, cánh tay phủ lên eo Sở Thức Sâm, cho dù ở trong trạng thái ngủ vô cùng thoải mái, Hạng Minh Chương vẫn bất động như núi mà giữ lấy cậu.
Suy cho cùng cũng đã luyện qua Vịnh Xuân Quyền, cậu âm thầm bình phẩm.
Hạng Minh Chương cử động một chút rồi tỉnh giấc, phản ứng đầu tiên là giơ tay sờ trán Sở Thức Sâm, xác nhận cậu không còn sốt, trong nháy mắt lại quay trở lại bên hông.
Sở Thức Sâm tách không ra liền nói: “Tôi muốn dậy rồi.
”
Hạng Minh Chương kéo cậu nghiêng người qua: “Ngủ thêm mười phút nữa.
”
Sở Thức Sâm ngẩng đầu đụng phải cằm Hạng Minh Chương, lại ngửi được mùi hương nhàn nhạt đó, cậu tò mò hỏi: “Anh bôi cái gì vậy?”
“Hửm?” Hạng Minh Chương suy nghĩ một chút, là do chai nước cạo râu kia, “Dễ ngửi không?”
Sở Thức Sâm nói: “Giống như hương tôi đốt.
”
Hạng Minh Chương cố ý chọn mùi đó, cố ý mang theo, tắm xong cũng cố ý bôi lên một chút, lúc này lại giả bộ không để ý nói: “Đốt hương không thân thiện với môi trường, có biết không?”
Sở Thức Sâm: “Ò, vậy phải làm sao đây?”
Hạng Minh Chương khiêu khích mở áo ngủ của Sở Thức Sâm, nhéo nhéo thắt lưng dẻo dai của cậu: “Em có thể lại gần tôi một chút, tôi cho em ngửi.
”
Sáng sớm mẫn cảm, Sở Thức Sâm chịu đựng sự tê dại trên thân thể, cậu giơ tay véo lấy yết hầu mỏng manh của Hạng Minh Chương, đẩy ra một chút rồi nói: “Lại gần một chút là được rồi sao? Tôi còn tưởng là đem anh đốt lên cơ.
”
Hạng Minh Chương bày ra một nụ cười ngả ngớn: “Niết cổ người khác trên giường, em trước đây đã từng chơi đùa thế này rồi à?”
Sở Thức Sâm không hiểu, là do lực của cậu quá nhẹ sao, đây mà tính là chơi đùa à?
Hạng Minh Chương lại nói: “Còn muốn đốt tôi cơ đấy, đốt thế nào, nhỏ sáp lên à?”
Sở Thức Sâm hoàn toàn không hiểu: “Có ý gì?”
“Phải là tôi hỏi em mới đúng, em trước đây có đam mê đặc biệt nhỉ?” Hạng Minh Chương nghi hoặc, bất quá anh là một người ngoại đạo nên hỏi vô cùng rõ ràng, “Em là S hay M?”
Sở Thức Sâm ngẩn ra: “Cái gì S cái gì M, tôi chỉ biết CEO thôi.
”
Hạng Minh Chương đem Sở Thức Sâm ôm chặt lấy, hắng giọng, nhưng mở miệng lại trở nên khàn khàn: “Cũng đoán được em không có bản lĩnh đó, đến ngón tay còn chịu không nổi, khả năng Sở thiếu gia làm CEO còn cao hơn chút.
”
Sở Thức Sâm hiểu được câu này, vừa xấu hổ vừa tức giận nói “Không biết xấu hổ”.
Sở Thức Sâm thoát khỏi vòng tay của Hạng Minh Chương, lật người xuống giường, đi vào phòng tắm dội vài giọt nước lạnh lên mặt, ngay lúc nhiệt độ vừa giảm xuống Hạng Minh Chương đã mặc áo ngủ đi vào, sóng vai đứng bên cạnh đánh răng rửa mặt.
Chai tinh dầu đổ cả đêm đã cạn sạch, Hạng Minh Chương cuối cùng cũng dọn ra chỗ trống để dựng nó lên.
Sở Thức Sâm đảo mắt một vòng trên mặt đất, sau đó cúi người nhặt lên một chiếc khuy măng sét khác.
Trong gương, nước da của Sở Thức Sâm đã hồi phục một chút, cậu dựa theo kế hoạch, không tiếc đại giá mà đi cầu xin sự tha thứ, cởi bỏ nút thắt của Châu Khác Sâm, sau này mời Châu Khác Sâm quay lại Diệc Tư lại có thêm vài phần nắm chắc.
Đã trì hoãn mất hai ngày, Sở Thức Sâm nói: “Tôi dự định lát nữa hẹn Châu tiên sinh gặp mặt để nói chuyện chính thức.
”
Hạng Minh Chương súc miệng, anh đến Cáp Nhĩ Tân nhưng còn chưa nói chuyện với Châu Khác Sâm, đồng ý nói: “Được, chúng ta cùng đi gặp ông ấy, cũng sẽ thể hiện lòng chân thành hơn.
”
Sở Thức Sâm gọi điện thoại cho Châu Khác Sâm, hẹn gặp mặt tại một nhà hàng.
Thay quần áo xong, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm ra ngoài đi đến nơi hẹn, nhà hàng nằm ở quận Đạo Lý sầm uất, đã mở cửa nhiều năm rồi, từ cửa sổ nhìn ra có thể thưởng thức được đại lộ Trung Dương đầy phong tình.
Châu Khác Sâm đến sớm hơn và gọi trước một vài món điểm tâm nhẹ đặc trưng.
Sở Thức Sâm mấy ngày nay không ăn uống đàng hoàng, hiểu rằng Châu Khác Sâm đau lòng cho cậu, bầu không khí vừa vặn, cậu nói: “Chú Sâm, một chút điểm tâm thế này e là không đủ đâu.
”
Châu Khác Sâm nói: “Yên tâm đi, sẽ không để cho con đói đâu, chú nhớ con thích ăn thịt bò nhỉ?”
Sở Thức Sâm không thích ăn, liền nói: “Con quên rồi.
”
Châu Khác Sâm chưa bao giờ hỏi về vụ tai nạn đó, nghi hoặc hỏi: “Chứng mất trí nhớ này của con làm con quên hết tất cả rồi à? Thích ăn gì, uống gì, ngay cả những thứ nghiêng về thể chất thế này cũng không nhớ?”
Hạng Minh Chương nói: “Ngay cả đam mê của mình cũng không nhớ mà.
”
Sở Thức Sâm run lên, cầm ấm trà rót ra nửa chén cho Hạng Minh Chương, nói: “Hạng tiên sinh, trà của Cáp Nhĩ Tân rất ngon, anh uống trà đi.
”
Hạng Minh Chương ngửi thử: “Đây là Long Tỉnh, trà của Tây Hồ.
”
Châu Khác Sâm quên mất nghi vấn vừa rồi, gọi người phục vụ đến để gọi món, nói: “Hôm nay chú mời, hai đứa ngàn dặm xa xôi đến Cáp Nhĩ Tân, chú cũng phải thể hiện phong thái chủ nhà một chút.
Hạng Minh Chương nâng tách trà lên một cách lịch sự, giơ lên không trung và ám chỉ: “Vậy thì cảm ơn Châu tiên sinh đã tốn kém, đợi đến khi quay lại thì đến lượt tôi mời.
”
Sở Thức Sâm nhận ra ngay lập tức, thuận thế nói ra khỏi miệng: “Chú Sâm, quay lại đi, quay lại nhìn Diệc Tư xem sao.
”
Châu Khác Sâm vuốt ve hoa văn trên khăn trải bàn, cân nhắc một lúc, rốt cuộc cũng không giỏi vòng vo tam quốc: “Thực ra mà nói, Diệc Tư bây giờ xem như đã là của Hạng Việt, mọi thứ đều đã khác xưa.
”
Hạng Minh Chương nói: “Nếu như tôi đã muốn Diệc Tư hoàn toàn trở thành thuộc hạ của mình, tôi sẽ không năm lần bảy lượt đến mời chú.
”
Sở Thức Sâm nói: “Chú Sâm, chú đã từng xin từ chức để cùng ba con dốc sức, hoàn toàn đều là vì tình nghĩa.
Bây giờ con mặt dày không biết xấu hổ mà mời chú về, nhưng so với năm đó không giống nhau, vì Diệc Tư đã có tâm huyết của chú rồi.
”
Châu Khác Sâm nói: “Đã qua nhiều năm như vậy rồi, chú cũng đã có tuổi rồi.
”
Sở Thức Sâm nhẹ nhàng phản bác: “Bốn năm, nếu muốn nói là dài thì tốt nhất đừng nên chậm trễ nữa, muốn nói không dài thì cũng không cần phải do dự.
”
Châu Khác Sâm nói: “Trước đây chưa thấy con biết nói chuyện như vậy bao giờ.
”
“Không có gì là không thể thay đổi, con cũng đã thay đổi rồi.
” Sở Thức Sâm nói, “Thời thế thay đổi, tuổi tác của chú cũng tự nhiên mà tăng lên, Tiểu Hội trong nháy mắt cũng trở thành một đại cô nương rồi.
”
Châu Khác Sâm lộ ra một nụ cười nhẹ, càng tha thiết hơn: “Lúc Sở Triết đi, Tiểu Hội chỉ mới học cao trung thôi.
”
Sở Thức Sâm nói: “Năm sau là tốt nghiệp đại học rồi, con bé cũng giống chú, học chuyên ngành máy tính, lúc đến đây con bé nhờ con gửi lời hỏi thăm tới chú.
”
Gửi gắm gửi cả đôi, lúc đó Sở Thức Hội còn quá nhỏ, Châu Khác Sâm đành dồn hết tinh lực cho thằng khốn Sở Thức Sâm, nhưng đáng tiếc ông đã không quản lý tốt, cô phụ sự giao phó của Sở Triết.
Trước khi rời đi tại trung tâm hội nghị Diệc Tư, Châu Khác Sâm nhìn bức tượng điêu khắc nói lời tạm biệt, mọi người đều cho rằng ông đang phát tiết kể khổ, oan ức thoá mạ nhưng thực ra là để lại câu cuối cùng, là một câu “Xin lỗi” vạn phần bất lực.
Sở Thức Sâm khuyên giải có tình có lý, dùng lý lẽ để lay động lòng người, dùng sự nghiệp để dụ dỗ, chọc ngoáy vào điểm yếu của Châu Khác Sâm, cậu còn gọi một tiếng “Chú Sâm”, chân thành nói: “Quay lại Diệc Tư đi, được không?”
Châu Khác Sâm hít một hơi thật sâu, uống một ngụm trà nóng, núi tuyết đã tan, sông băng lại chảy, ông hạ quyết tâm thở dài một tiếng, sau đó gật đầu.
Sở Thức Sâm cười lên, tảng đá nặng trong lòng rơi xuống, mọi thứ cậu làm ở Cáp Nhĩ Tân đều đáng giá rồi.
Món ăn đã lên đủ một bàn, ba người họ dùng trà thay rượu mà cụng ly, Châu Khác Sâm nói: “Ăn nhiều chút, hai ngày nay đã gầy đi rồi, sau khi về nhà mẹ con lại đau lòng.
”
Sở Thức Sâm gắp một miếng sườn: “Con không nói với người trong nhà chuyện bị bệnh, chú Sâm, chú nhớ giúp con che giấu nha.
”
“Ừ, được.
” Châu Khác Sâm cảm khái nói, “Con thực sự doạ chú sợ chết đi được, nếu là trước đây có đánh chết chú chú cũng không tin con dám nhảy sông.
”
Sở Thức Sâm nói đùa: “Đã từng rơi xuống biển một lần, gan cũng lớn hơn rồi.
”
Châu Khác Sâm nhớ ra điều gì đó, cười nói: “Có một năm chú đi công tác với ba con, mẹ con gọi điện nói con bị viêm ruột thừa cấp tính, phải cắt ruột thừa.
Bọn chú xuống máy bay liền tức tốc chạy đến bệnh viện, con nằm trên giường rên rỉ kêu đau muốn chết, không ngờ được bây giờ lại kiên cường đến vậy.
”
Hạng Minh Chương ở một bên lắng nghe, cảm thấy vô cùng tách rời, không thể tưởng tượng ra bộ dạng của Sở Thức Sâm trong miêu tả kia.
Điện thoại đổ chuông, là số điện thoại bàn của dinh thự nhà họ Hạng, Hạng Minh Chương tạm thời rời khỏi phòng nói: “Thật ngại quá, tôi đi nhận