Chuyến bay dự kiến khởi hành vào buổi sáng, hẹn gặp ở sảnh lớn của nhà ga, Sở Thức Sâm chưa từng đến Thâm Quyến, chỉ biết khí hậu ấm áp nên vừa đúng lúc mang theo quần áo mùa xuân mà bà Sở mua cho cậu.
Hạng Minh Chương ở trong đám đông cao lớn bắt mắt, mặc trang phục giản dị màu đen, đang đeo tai nghe.
Buổi sáng anh ngủ thêm mười lăm phút, xuống giường tắm rửa rồi ra khỏi cửa, mái tóc ngắn chưa kịp chỉnh trang cho gọn gàng.
Sở Thức Sâm đưa tay chỉnh tóc của Hạng Minh Chương, nói: “Anh rất ít khi ngủ nướng.”
Hạng Minh Chương hơi cúi đầu: “Tối hôm qua đến câu lạc bộ vận động, có hơi mệt.”
Sở Thức Sâm hỏi: “Đã trèo tường chưa?”
Hạng Minh Chương sẽ không tính toán với người Dân Quốc, liền sửa lại: “Leo núi.”
Châu Khác Sâm đã đến, thế nhưng lại mang theo nhiều hành lý nhất, sau khi làm thủ tục, ba người cùng nhau đi kiểm tra an ninh rồi đợi máy bay.
Khoang thương gia rộng rãi thoải mái, vị trí của Sở Thức Sâm nằm gần cửa sổ, sau khi máy bay cất cánh liền mở sổ ghi chép ra, không có kinh nghiệm huấn luyện nghiệp vụ nên cậu cần phải chuẩn bị trước một bản thảo.
Trên chuyến bay, Hạng Minh Chương như thường lệ mang theo một cuốn sách, từ lời tựa đọc đến khi kết thúc quyển một.
Tiếng viết chữ bên tai thưa dần, đầu bút liên tục dừng lại, dư quang của Sở Thức Sâm liếc ra ngoài cửa sổ bảy lần nhìn những đám mây trôi.
Hạng Minh Chương bắt đầu đọc quyển hai và nói: “Nếu không nhịn được thì bỏ đi.”
Sở Thức Sâm rất thích ngồi máy báy, vì thế nên không tĩnh tâm được, cậu xem kỹ lại hơn 100 chữ mình đã viết và nói, “Còn không bằng ở lại công ty giúp giám đốc Bành cùng theo dõi giai đoạn sau của dự án.”
Hạng Minh Chương nghe xong đóng sách lại, ném cho Sở Thức Sâm rồi đổi lấy quyển sổ, lật ra một trang mới, nói: “Dẫn em đi công tác, chưa hạ cánh đã kêu ca, càng ngày càng có chỗ dựa nên không biết sợ rồi.”
Sở Thức Sâm đọc rõ phần giới thiệu trên bìa sách, viết về lịch sử thay đổi của thương hội Ninh Ba trong thời cận đại, thẻ làm dấu sách kẹp trong quyển thứ hai là một tờ giấy ghi chú, cậu thay Hạng Minh Chương đặt mua quà mừng thọ cho Hạng Hành Chiêu, để nó bên trong hộp quà.
Nghĩ đến Hạng Hành Chiêu, lần cuối gặp mặt là trong đám cưới ở dinh thự Tĩnh Phổ, cô dâu chú rể hành lễ, đáng tiếc đầu óc Hạng Hành Chiêu mơ hồ và cố chấp nghĩ rằng Hạng Minh Chương mới là chú rể.
Người ông lão hi vọng sẽ thành gia lập thất nhất là ai, tất cả khách mời trong hội trường đều nhìn ra được, Sở Thức Sâm không khỏi quay mặt lại nói: “Nếu biết anh không thể kết hôn sinh con, chủ tịch Hạng có thể sẽ chịu đả kích rất lớn.”
Hạng Minh Chương nói: “Ông ấy không chỉ có anh là cháu trai, hơn nữa Hạng Như Cương bây giờ đã có con, bốn thế hệ chung sống với nhau đã đủ may mắn rồi.”
Sở Thức Sâm nói: “Anh đối với chủ tịch Hạng mà nói không giống nhau.”
Hạng Minh Chương không thể nghe nổi mà lạnh mặt, nhưng ngữ khí vẫn rất bình tĩnh: “Vậy cũng không có cách nào.”
Sở Thức Sâm có ý đồ nắm bắt một chút manh mối, xem như tơ ra khỏi vỏ kén, sau đó kéo ra bong ra từng mảng, cậu nói: “Anh có vẻ như không để tâm lắm.”
Đầu bút dừng lại trên giấy, Hạng Minh Chương không nói lời nào, đúng lúc tiếp viên hàng không đi qua hỏi uống gì, anh ngăn lại đề tài nói: “Cho tôi một ly nước chanh.”
Hai tiếng qua đi, máy bay hạ cánh xuống sân bay quốc tế Bảo An.
Mặc dù đang là mùa rét đậm nhưng thời tiết ở Thâm Quyến rõ ràng là ấm hơn rất nhiều, hơn nữa còn là một ngày nắng đẹp, Châu Khác Sâm vừa xuống máy bay đã cởi áo lông vũ.
Sở Thức Sâm đã từng đến Cáp Nhĩ Tân, lần này đến Thâm Quyến, có thể xem như đã đi đến hai đầu phía Bắc và Nam của Trung Quốc.
Lịch trình công tác cụ thể do trợ lý Quan sắp xếp, sau khi ra khỏi sân bay, Sở Thức Sâm không biết có nên gọi xe hay không liền hỏi: “Hạng tiên sinh, chi nhánh có cử người đến đón chúng ta không?”
“Ừm.” Hạng Minh Chương trả lời: “Chủ quản trung tâm R&D đến đón, đi cùng suốt chặng đường.”
Sở Thức Sâm dường như đã từng nghe qua chức vị này, vừa đi vừa nhớ lại, đột nhiên cậu nhớ ra rồi, đồng thời cũng nhìn thấy Trạch Phong đang đứng cách đó mấy mét đợi.
Đã gần một năm kể từ dự án của công ty dược phẩm, Trạch Phong từ chức và rời đi, Sở Thức Sâm lần thứ hai vào Hạng Việt, từ đó chưa bao giờ liên lạc qua, lúc đó bận rộn từ biệt, trong lòng hiểu rõ mà cắt đứt toàn bộ giao tình.
Trạch Phong vẫn một bộ dạng cũ, văn vẻ lịch sự, đã đổi một cặp kính mới, ông đi đến nghênh đón, trước tiên chào hỏi Hạng Minh Chương, sau đó vẫn giữ xưng hô thân mật với Châu Khác Sâm, hỏi: “Thầy, ngồi máy bay có mệt không?”
Châu Khác Sâm xua tay: “Không mệt, ta còn chưa già đâu.”
Trạch Phong mỉm cười bước lại gần Sở Thức Sâm, khóe miệng nhếch lên ý cười, suy nghĩ một chút không đủ tự tin gọi một tiếng: “Thức Sâm.”
Sở Thức Sâm đã hiểu rõ chân tướng của chuyện cũ, cũng hiểu ẩn ý vì sao Trạch Phong làm như vậy, thất bại ban đầu đối với cậu là cái giá phải trả cho việc trở thành “Sở Thức Sâm”, càng đối với bản thân cậu là một sự rèn luyện.
Nếu như ghét bỏ, Sở Thức Sâm sẽ không giữ lại phương thức liên lạc của Trạch Phong, nếu đã hội ngộ hôm nay, chi bằng cười một cái cho qua chuyện.
Sở Thức Sâm hào phóng nói: “Lâu rồi không gặp.
Ở đây công việc như thế nào, con gái lên lớp có thích nghi được không?”
Trạch Phong đột nhiên thả lỏng, ông đều đã nghe Châu Khác Sâm kể rồi: “Mọi chuyện đều ổn, cậu thì sao?”
“Tôi cũng vậy.” Sở Thức Sâm nhẹ nhàng nói, “Lúc mới quen biết chú đã dạy tôi rất nhiều, lần này đến công tác lại đến lượt tôi huấn luyện nhân viên của chú.”
Trạch Phong cười lên, ra hiệu cho họ đi ra ngoài, một chiếc xe thương vụ đang đậu trước lối ra của nhà ga.
Châu Khác Sâm đưa cho Trạch Phong một chiếc túi du lịch và nói: “Đặc sản của Cáp Nhĩ Tân, nặng chết ta rồi.”
Sau khi rời sân bay liền trực tiếp đến văn phòng chi nhánh của Hạng Việt, đường phố Thâm Quyến rất đẹp và sạch sẽ, Sở Thức Sâm thấy mới mẻ mà nhìn khắp con đường.
Công ty chi nhánh nằm trong khuôn viên khoa học kỹ thuật, có 2 toà nhà văn phòng và R&D, phong cách thiết kế đơn giản hiện đại, ở giữa có 3 tầng trống tiếp nối, là nhà hàng và khu giải trí của công ty.
Gần đến buổi trưa, bọn họ dùng bữa trưa trong nhà hàng dành cho nhân viên, mỗi người đều mang theo thẻ công tác, các chi nhánh ở Hạng Việt được kết nối với nhau, có thể quẹt thẻ tùy ý để tận hưởng mọi cơ sở hạ tầng và phúc lợi chung của công ty.
Hạng Minh Chương không thích hình thức hóa, chuyến đi này đến để thị sát nên không khua chiêng gióng trống, chỉ thông báo cho một vài người ở tầng quản lý.
Vào buổi chiều chỉ đơn giản là đi dạo quanh công ty, chủ yếu là để xem môi trường và thiết bị phần cứng.
Buổi tương tác chính thức được lên kế hoạch vào ngày mai, sẽ có một cuộc họp báo cáo và một cuộc toạ đàm huấn luyện, tổng giám đốc chi nhánh đã chuẩn bị thoả đáng.
Lúc sẩm tối rời khỏi khuôn viên khoa học kỹ thuật, Trạch Phong bàn giao cho tài xế đến đón, liền hỏi: “Thức Sâm, mọi người ở khách sạn nào?”
Tết âm lịch sắp đến, áp lực lưu lượng hành khách ở Quảng Đông không giống như bình thường, Hạng Minh Chương chê khách sạn người ra người vào nên không để cho trợ lý Quan đặt phòng.
Anh có một biệt thự nhỏ ở quận Nam Sơn đang bỏ trống, căn nhà đơn lẻ thanh tĩnh, ba người ở vẫn rất rộng rãi.
Biệt thự cách khuôn viên khoa học kỹ thuật không quá xa, lúc đến nơi thì hoàng hôn đã gần buông xuống, đèn hành lang chưa bật, hồ bơi nhỏ bốn góc tràn ngập những gợn sóng màu đỏ quýt.
Hạng