Trộm Gió Chẳng Trộm Trăng

Chương 85


trước sau



Sáng hôm sau, Sở Thức Sâm tắm rửa sạch sẽ rồi thay quần áo đi xuống lầu, Hạng Minh Chương và Châu Khác Sâm đã ngồi vào bàn ăn bàn chuyện rồi.
Châu Khác Sâm nói: “Bữa sáng vừa được giao đến, mau ngồi xuống ăn lúc còn nóng đi.”
“Vâng.” Sở Thức Sâm kéo ghế ra, cậu tỉnh lại bên cạnh đã trống không, không nhận ra Hạng Minh Chương đã dậy từ lúc nào, giả vờ không để ý hỏi: “Hạng tiên sinh, anh dậy lúc mấy giờ vậy?”
Hạng Minh Chương thức dậy ra ngoài chạy bộ buổi sáng, thuận tiện vứt “rác” mà tối qua đã dọn, lúc này đang mặc tây trang và đi giày da, trông giống như dáng vẻ một tinh anh có kỷ luật, trả lời: “Sớm hơn cậu một tiếng.”
Sở Thức Sâm nói: “Tôi ngủ lâu quá rồi.”
“Không muộn.” Hạng Minh Chương đoan trang nói, “Nếu mệt thì nghỉ ngơi thật tốt, không cần vội.”
Châu Khác Sâm nghe bọn họ nói qua nói lại, trong lòng rối rắm không hiểu được trong lời nói có gì đó quái quái, đặt sữa đậu nành xuống xen vào một cậu: “Hai đứa tối qua lúc ngủ không cảm thấy ồn ào à?”
Sở Thức Sâm đột nhiên cảm thấy chột dạ, thận trọng hỏi: “Chú Sâm, chú không ngủ ngon sao?”
Hạng Minh Chương táo bạo giả định: “Là trên lầu có động tĩnh sao?”
“Cũng không phải.” Châu Khác Sâm nói, “Phòng ngủ của ta hướng ra vườn hoa, bên ngoài cửa sổ có vài cái cây, nửa đêm có thể nghe thấy tiếng chim hót.”
Hạng Minh Chương nói đùa: “Không phải tiếng mèo hoang kêu là được.”
Sở Thức Sâm trầm mặc không nói, lặng lẽ uống cháo.

Cậu vừa thức dậy đã đi kiểm tra phòng thay đồ, đá thơm bị rơi xuống đã trở về vị trí cũ, những vết ẩm ướt trên mặt tủ đã được lau sạch, thảm nỉ đã được trải gọn gàng, tất cả rác đã sử dụng đều được đem đi rồi.
Căn phòng lộng gió, không khí thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, Sở Thức Sâm không khỏi tưởng tượng bộ dạng Hạng Minh Chương dọn dẹp, không nhịn được mà cười thầm với cháo trắng.
Dưới gầm bàn, Hạng Minh Chương đã đưa ra lời cảnh cáo, dùng đầu gối đụng vào bên chân Sở Thức Sâm.
Ăn xong bữa sáng, Trạch Phong đúng giờ đến đón, khởi hành từ biệt thự đến khuôn viên khoa học kỹ thuật.
Sáng nay bọn họ phải họp với tầng quản lý, tổng kết từng mục của nội dung báo cáo thường niên của vùng Đông Nam.

Sở Thức Sâm lật xem tài liệu nội bộ trên đường, ghi nhớ họ tên và cấp bậc chức vụ của từng lãnh đạo, đến công ty chi nhánh, trước tiên chào hỏi như thường lệ, sau đó mọi người vây quanh bọn họ vào phòng họp.
Bởi vì nội dung khá nhiều nên xem như là cuộc họp quy mô lớn, do Hạng Minh Chương chủ trì, kéo dài không gián đoạn cho đến tận chiều.
Sở Thức Sâm ngồi ở vị trí trợ thủ của tổng tài, phụ trách ghi chép một hai việc, thỉnh thoảng sẽ đột nhiên thất thần, đợi đến khi cậu không làm thư ký nữa, bên cạnh Hạng Minh Chương sẽ đổi thành một người khác.
Mỗi khi Hạng Minh Chương đi ngang qua văn phòng thư ký, người nhìn thấy sẽ không phải là cậu.

Khi ở lại tăng ca, người ở cùng không phải cậu.

Bút máy hết mực và viêm dạ dày tái phát, người vòng ra sau bàn mở ngăn kéo cũng không phải là cậu.
“Bụp”, đầu bút chọc vào tờ giấy, tạo thành một cái lỗ to bằng đầu kim, giống như trái tim Sở Thức Sâm ngay lúc này vậy.
Cậu nghĩ lại cảm thấy mình thật bủn xỉn, thế nhưng lại đang bối rối về một chuyện căn bản vẫn chưa xảy ra.
Đã cho rằng những kẻ ngốc si tình trên đời này là do tu vi không đủ mới bị tình ái làm cho mê muội, nhưng bây giờ Sở Thức Sâm đã lĩnh hội được rồi, phàm phu tục tử nói chung đều khó mà tránh khỏi khảo nghiệm.
Hạng Minh Chương không có tiền đồ, cậu cũng không hẳn có bao nhiêu.
Sở Thức Sâm lật ra một trang trắng, khắc chế suy nghĩ hỗn loạn mà ghi chép một cách lưu loát, sau cuộc họp nghỉ ngơi một lát, cậu và Châu Khác Sâm chuẩn bị diễn thuyết huấn luyện.
Trong hội trường đa chức năng số 1, Sở Thức Sâm uống một tách cà phê nóng rồi bước lên sân khấu, phóng tầm mắt nhìn xuống dưới, bức tường cong ngăn lại tiếng vọng, từng hàng ghế cao dần lên, các bộ phận nghiệp vụ tập trung ở những hàng đầu, hàng sau là nhân viên ở một số bộ phận khác đến một cách tự phát.
Âm thanh thiết bị đã được điều chỉnh xong xuôi, Sở Thức Sâm cầm micro và chính thức bắt đầu.

Buổi huấn luyện này dựa vào dự án du lịch văn hóa làm ví dụ, cậu đã nắm bắt rất kỹ lưỡng, mười phút sau đóng sổ ghi chép lại tiến vào trạng thái đã viết xong.
Để thúc tiến một dự án, Sở Thức Sâm nói về tư duy bán hàng ở cấp vi mô, các yếu tố cạnh tranh và giải pháp trong tình thế tiến thoái lưỡng nan.

Cậu chia công việc trong vài tháng qua thành các giai đoạn, sau đó đan xen vào nhau, hoàn thành việc diễn giải toàn bộ dự án.
Trong giai đoạn tương tác, vì những sai sót trong buổi tuyên truyền và giới thiệu sản phẩm thuộc về trách nhiệm của bộ phận tư vấn tiền bán hàng nên nhân viên tiền bán hàng tích cực đặt câu hỏi hơn.
Giám đốc khu vực, chủ quản, tổ trưởng và Sở Thức Sâm người hỏi người đáp, nhân viên cấp cơ sở rất đông, cậu thu thập các câu hỏi và cố gắng hết sức để giải quyết hết những nghi ngờ của mọi người.
Hàng sau cũng có người giơ tay, là một tổ trưởng marketing hỏi: “Về việc giải quyết tình trạng khó khăn tôi có một vài cảm thụ, đôi khi đề xuất giải pháp nhưng công ty không áp dụng, thực sự rất bế tắc.”
Sở Thức Sâm nói: “Là không áp dụng cách A của anh, áp dụng cách B của người khác, hay đều không áp dụng?”
Tổ trưởng đó nói: “Đều không áp dụng, thà rằng chấp nhận tổn thất.”
Sở Thức Sâm suy nghĩ một chút, nói ra hai chữ: “Giá thành.”
Điều mà các nhân viên cân nhắc là có thể giành được dự án hay không, có ký được đơn đặt hàng và đạt được hiệu suất hay không, nhưng công ty phải cân nhắc giữa nhiều yếu tố, tổng hợp lại giá thành, Sở Thức Sâm nói một cách thông tục: “Trên con đường kinh doanh, nếu như giá thành nhiều hơn lợi nhuận, vậy cho dù đó là một biện pháp hay cũng chỉ có thể xem là hạ hạ sách.”
Có người giơ tay: “Nhưng có một số kế hoạch phải thực hành rồi mới biết kết quả.”
“Vậy thì cần phải ước tính rủi ro.” Sở Thức Sâm cắt sang chủ đề tiếp theo, “Dự án du lịch văn hóa đã dạy cho chúng ta một bài học, rủi ro tồn tại trong mọi mắt xích, một khi vượt qua tầm kiểm soát, nó sẽ chuyển từ trạng thái tiềm ẩn trở thành đến một sự cố thực sự.”
Buổi huấn luyện nghiệp vụ kéo dài hơn 30 phút so với dự kiến, khán phòng chật kín, Sở Thức Sâm không thể không bước xuống sân khấu, giao lưu với mọi người trên cầu thang ở lối đi.
Tinh thần của cậu có chút hưng phấn, đó là phản xạ căng thẳng phát ra ở cường độ cao, ngẫu nhiên sẽ quay đầu lại, cũng không biết Hạng Minh Chương đi vào từ bao giờ, khiêm tốn ngồi ở vị trí bên trong góc.
Cũng giống như cái ngày mở thầu, Hạng Minh Chương từ dưới khán đài nhìn cậu, còn cậu như con thuyền nhìn về phía hải đăng, bất giác bắt lấy ánh mắt của Hạng Minh Chương.
Kết thúc bài giảng, tiếng vỗ tay như sấm, Sở Thức Sâm quay trở lại sân khấu cúi đầu.
Không đợi mọi người tản đi, Sở Thức Sâm đi dọc theo bức tường đến chỗ của Hạng Minh Chương, quỳ một chân xuống, tranh công hỏi: “Hạng tiên sinh, hiệu quả vẫn ổn chứ?”
Hạng Minh Chương cầm một chai nước khoáng, mở nắp chai nói: “Uống một chút làm dịu cổ họng đi.”
Sở Thức Sâm nhận lấy, nhận ra xung quanh đều là những ánh mắt tò mò, cậu chống vào đầu gối của Hạng Minh Chương đứng dậy, từ cửa bên hông của phòng triển lãm đi ra, ở trên hành lang uống từng ngụm nước lớn.

Hạng Minh Chương đi theo, đóng cửa lại, nói: “Uống từ từ thôi.”
Sở Thức Sâm dùng nước lạnh để đè nén sự hưng phấn rồi truy vấn: “Đánh giá của anh thì sao?”
“Rất xuất sắc.” Hạng Minh Chương không giỏi khen người khác, nhưng rất giỏi bắt lỗi “Chàng trai phía trước rỉ tai thì thầm với người khác, khen em ngọc thụ lâm phong (*).”
(*) ngọc thụ lâm phong: thường nói về người con trai dáng dấp thanh cao, ý chí sắt đá
Sở Thức Sâm học được quyền chỉ huy, nói: “Em còn đang ở đó, anh tại sao lại chú ý tới chàng trai khác?”
Hạng Minh Chương không ngờ được lại bị phản quân, anh mượn chớ lấy nước tiến lại gần, nhận thua nói: “Mặc dù em vì giả bộ ghen tuông để tranh cãi, nhưng anh rất dễ chịu.”
Camera giám sát trên đầu đang chớp đèn, Sở Thức Sâm nhỏ giọng: “Em không có giả vờ.”
Hạng Minh Chương muốn xác nhận: “Thật sao?”
Sở Thức Sâm trước mặt mọi người vô cùng tiêu sái, nhưng bây giờ đối diện với một mình Hạng Minh Chương lại thấy xấu hổ, cậu cố hết sức thẳng thắn nói: “Em ăn nhiều đồ ngọt, nên tâm ý đối với anh cũng không chua đến thế, nhưng một chút cũng không thiếu.”
Hạng Minh Chương

triệt để yên lặng, lồng ngực tràn đầy, sau khi uống hết nửa chai nước còn lại mới bình tĩnh lại được một chút.
Cửa phụ của hội trường đa chức năng lại mở ra, tổng giám đốc đuổi theo, mang theo một trợ lý đang cầm máy ảnh, nói: “Hạng tiên sinh, thư ký Sở, chụp một tấm ảnh đi.”
Đây là cuộc kiểm tra tương đối chính thức của tầng lớp cấp cao ở tổng bộ, bình thường sẽ chụp ảnh để lại trong chi nhánh làm kỷ niệm.

Hành lang được chiếu sáng rực rỡ, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm mỗi người chụp hai bức ảnh.
Bức ảnh cuối cùng là chụp chung, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm đứng cùng nhau, bối cảnh là tòa nhà cao tầng trong khuôn viên khoa học kỹ thuật, còn có một góc bầu trời trong xanh.
Sau khi chụp xong, Sở Thức Sâm hỏi: “Đến lúc đó có thể cho tôi một tấm được không?”
Tổng giám đốc đáp ứng: “Không thành vấn đề, chúng tôi mau chóng rửa ảnh để lại một bản cho ngài.”
Buổi tối đã được sắp xếp một bữa ăn, vài giám đốc khu vực đều có mặt, thảo luận về những sự vụ không có cơ hội để trình bày kỹ hơn tại cuộc họp.

Sở Thức Sâm cả ngày đã nói rất nhiều, cổ họng cũng trở nên cứng ngắc, càng trầm mặc không nói mấy.
Chỉ ngồi nghe thôi nhưng đầu óc thế nhưng lại thanh tĩnh, sau khi trở về biệt thự, Sở Thức Sâm pha một tách trà nóng rồi đợi trong phòng ngủ của Hạng Minh Chương, sau ngày hôm nay thị sát, cậu phát hiện phương diện nhân sự của chi nhánh có hơi hỗn loạn.
Hạng Minh Chương dựa vào đầu giường nói: “Anh cũng có cảm giác này, bởi vì nghiệp vụ của khu vực Đông Nam vẫn đang mở rộng, khó mà tránh khỏi.”
Sở Thức Sâm nói: “Chỉ cần lấy SDR và ​​MDR (*) làm ví dụ, một bên là phát triển tiêu thụ, một bên là phát triển thị trường, nhưng em đã xem ghi chép công việc, chức năng hàng ngày của bọn họ không đủ rõ ràng.”
(*) SDR: quyền rút vốn đặc biệt (Special Drawing Rights) là đơn vị tiền tệ qui ước của một số nước thành viên của Quỹ Tiền tệ Quốc tế bao gồm Bỉ, Canada, Pháp, Ý, Nhật Bản, Hà Lan, Thụy Điển, Anh, Mỹ, Đức
(*) MDR: viết tắt của cụm từ Merchant Discount Rate, tiếng Việt là Lãi suất chiết khấu của nhà kinh doanh, là tỷ lệ phần trăm của số tiền giao dịch được ngân hàng bên mua tính phí đối với nhà kinh doanh để cung cấp ủy quyền chấp nhận thẻ tín dụng.
Mình cảm thấy 2 khái niệm SDR với MDR này k liên quan lắm nhma tra trên mạng thì ra mỗi 2 cái đó chủ yếu nên để đó thôi @@ ai biết thì chỉ mình với nhé
Hạng Minh Chương gật đầu cân nhắc, thứ quản lý công ty là “người “, người nếu như hỗn loạn sẽ phát sinh ra nhiều loại sai lầm khác nhau, hình thành nên mối nguy tiềm ẩn, sớm muộn gì cũng sẽ phản lại về mọi mặt.
Anh nói: “Phát hiện sớm thì xử lý sớm.”
Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm thảo luận một lúc, để cho Châu Khác Sâm về trước, bọn họ ở lại để nghiên cứu kỹ các vấn đề của công ty chi nhánh.
Hai người ở Thâm Quyến tổng cộng sáu ngày, tăng thêm vài cuộc họp đối chiếu với tổng bộ, điều tra nghiên cứu và chuẩn hóa tình hình nhân sự của từng bộ phận.
Ngày thứ bảy cuối cùng cũng gióng trống thu binh, Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm có thể trở về rồi.
Từ xa xôi mới đến một chuyến, dù sao thì ngày về cũng đã bị hoãn lại, Hạng Minh Chương dứt khoát đặt một chuyến bay vào buổi tối, ban ngày đưa Sở Thức Sâm đi vòng quanh Quảng Châu.
Tết đang đến gần, các con đường ngõ hẻm ở Quảng Châu trưng đầy cây quất, đâu đâu cũng thấy người, bọn họ không quan tâm sẽ đi đâu, đi thăm một hai danh lam thắng cảnh, sau đó nhàn rỗi chậm rãi đi lang thang trên phố không có mục đích.
Đi ngang qua một con phố cũ bán hải sản, khách hàng và ông chủ đang mặc cả bằng tiếng Quảng Đông, Sở Thức Sâm nghe không hiểu, đi đến đâu học đến đó khiến cho Hạng Minh Chương không nhịn được bật cười.
Đến cuối phố rẽ vào một góc, có một chiếc xe máy lướt qua Sở Thức Sâm, cậu liếc nhìn kính chiếu hậu, sau đó quay đầu nhìn về phía lối rẽ.
Hạng Minh Chương hỏi: “Sao vậy?”

Người đến người đi không có gì đặc biệt, Sở Thức Sâm nhìn lại nói: “Không có gì, bị gương làm chói mắt thôi.”
Đường phố rất hẹp, hai bên có đầy hàng quán, một đoàn du lịch ngắm hoàng hôn đang chặn giữa đường để quay video.

Hạng Minh Chương và Sở Thức Sâm không qua được nên đành phải đợi, đi vào cửa hàng bán đĩa ở bên cạnh.
Những năm này người mua đĩa CD không nhiều, cửa hàng buôn bán vắng vẻ, có nhiều đĩa secondhand có khuyết điểm, chủ yếu bán cho những người đam mê sưu tầm CD.
Sở Thức Sâm chưa từng thấy bao giờ, chỉ đơn thuần cảm thấy những cuốn album nhiều màu sắc rất đẹp, cái giá bên cửa sổ có những chiếc đĩa nhạc Quảng cũ, cậu tự tin nói: “Tứ Đại Thiên Vương (*).”
(*) Tứ Đại Thiên Vương: một bộ phim Hồng Kông năm 2006 của đạo diễn Ngô Ngạn Tổ
Hạng Minh Chương bất ngờ nói: “Em còn biết Tứ Đại Thiên Vương à?”
Sở Thức Sâm nói: “Dì Đường thích Trương Học Hữu, ở nhà thường hay nhắc đến nên em nhớ thôi.”
Hạng Minh Chương hỏi: “Vậy em có muốn chọn vài quyển tặng bà ấy không?”
Sở Thức Sâm chọn đến hoa mắt, dùng điện thoại di động quay video trên kệ, gửi cho dì Đường để hỏi bà ấy thích quyển nào.
Đúng lúc đoàn du lịch bên ngoài cửa sổ tản ra, xung quanh còn có người đi đường lướt qua, cả khung hình nằm trong bối cảnh, dì Đường gửi đến tin nhắn giọng nói: “Con quay rối mắt quá, sao cũng được, nhạc của Học Hữu dì đều thích.”
Sở Thức Sâm chọn xong đi thanh toán, trên quầy có một cái máy, ông chủ cho đĩa CD vào để đảm bảo album không bị hư hỏng, có thể phát như bình thường.
Khúc nhạc dạo trôi chảy, là một bản tình ca, Trương Học Hữu nhẹ giọng hát:
“Kiếp trước như đã sắp đặt
Để rồi tới đời này có thể nhận được niềm vui.
Con người khác, nơi chốn khác
Cũng đã chờ được em.”
Sở Thức Sâm lấy ra ví đựng thẻ, bình thường sẽ đựng căn cước và thẻ tín dụng, là đồ vật quan trọng nhất trong túi, hôm nay lại có thêm một tấm ảnh.
Trước khi rời Thâm Quyến, tổng giám đốc chi nhánh đã đưa cho cậu bức ảnh chụp chung của cậu và Hạng Minh Chương.
Hai người lỗi lạc đứng sóng vai, ý cười thong dong, bức tranh dừng lại khoảnh khắc Hạng Minh Chương khoác lên vai Sở Thức Sâm.
Đúng lúc có câu hát: “Ngày nào vẫn còn có thể chụp ảnh cùng nhau”.
Hạng Minh Chương lấy tấm ảnh ra nói: “Đây có phải là bức ảnh chụp chung đầu tiên của chúng ta không?”
“Ừm.” Sở Thức Sâm nói, “Em sẽ giữ nó.”
Hạng Minh Chương cũng đã cất giữ thoả đáng bức ảnh cũ của Thẩm thiếu gia, người trong quá khứ rất hiếm khi chụp ảnh, bình thường sẽ viết một hoặc hai dòng chữ nhỏ ở mặt sau, chẳng hạn như “Hôm nay sinh thần, ta và Linh Đoàn Nhi”.
Không biết Thẩm Nhược Trăn có còn thói quen đó không, Hạng Minh Chương lật ra mặt sau bức ảnh.
Quả nhiên có viết chữ, anh đọc lên: “Chuyến đi Thâm Quyến …”
Thẩm Nhược Trăn tiếp lời, văn cổ đã trở thành văn hiện đại (*), nhưng so tình ca còn êm tai hơn: “Tôi và Minh Chương.”
(*) cho những ai chưa hiểu thì ở bức ảnh cũ thì Thẩm Nhược Trăn dùng chữ “ta” (吾) trong văn cổ còn trong văn hiện đại thì dùng chữ “tôi” (我) nhé.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện