Mặc Hiên Sầm nhìn cô, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.
Nhận thấy chủ đề nói chuyện của hai người này càng lúc càng ba chấm, ông Chu vội vàng gọi Bất Ngôn rời đi.
Cánh cửa phòng sách đóng lại.
Sắc mặt Tô Hiểu Nhiên ửng hồng nhìn Mặc Hiên Sâm: “Ừ." "Tô Hiểu Nhiên."
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông chứa đựng vài phần nghiêm túc: “Giữa vợ chồng, không được nói mấy thứ như ơn nghĩa gì đó."
Cô gật đầu: “Vâng...!vậy sau này em sẽ không nói nữa."
Mặc Hiên Sâm xoa xoa lông mày: “Không nói, cũng không được nghĩ đến." "Nhưng thật sự em nợ anh một ân tình rất lớn mà, không nghĩ thế này thì nghĩ thế nào?"
Nhìn bộ dạng ngốc nga ngốc nghếch của cô, Mặc Hiên Sâm nhếch môi cười: “Em có thể tính thành một thứ khác tương tự rồi trả cho tôi"
"Thứ gì?"
"Em nợ tôi một đứa con"
Tô Hiểu Nhiên: "..."
Mặc dù hôm trước Đường Nhất Vi khuyên Tô Hiểu Nhiên trốn Tô Hải Bình đang chặn ở cổng trường, nhưng hôm sau, tin tức mà Tô Hiểu Nhiên được bao nuôi vẫn lan truyền khắp học viện.
Trăng Khuyết công khai chuyên ngành và lớp của cô gái bị tung tin đó.
Trong lớp của Tô Hiểu Nhiên, cô là học sinh duy nhất đến từ nông thôn.
Mấy bạn trong lớp đang xì xào bàn tán so sánh hoàn cảnh của Tô Hiểu Nhiên và của cô sinh viên đại học được bao nuôi ở trên bài đăng đó, thì xác định, Tô Hiểu Nhiên chính là cô gái kia.
Chiều ngày hôm sau có tiết học.
Tô Hiểu Nhiên vừa bước vào lớp thì đã bị người khác chỉ chỉ trỏ trỏ.
"Bộ mặt thì trông giống gái ngoan, không ngờ lại làm loại chuyện này."
"Tôi nói rồi mà, điều kiện của gia đình cô ta, sao có thể học nổi trường của chúng ta chứ, hóa ra là có kim chủ phía sau"
"Thật đúng là làm mất mặt lớp chúng ta, hôm nay bạn học lớp kế bên đều cười nhạo tôi, nói lớp chúng ta có một người phụ nữ không biết liêm sỉ!"
Đám người khi bàn tán về Tô Hiểu Nhiên cũng chẳng hề né tránh, người đứng đầu trong đó chính là người đã từng chính mắt nhìn thấy ngay hôm ấy Tô Hiểu Nhiên bước lên xe của Mặc Hiên Sâm, Liễu Thanh Loan.
Nhìn thấy Tô Hiểu Nhiên vừa bước vào, cô ta liền híp mắt nhìn Tô Hiểu Nhiên: “Bạn học được người ta bao nuôi, cô có lời gì muốn giải thích không?"
Tô Hiểu Nhiên nhíu mày: “Sao cô biết tôi được bao nuôi?"
Liễu Thanh Loan chế nhạo: “Lẽ nào không phải bị bao nuôi sao? Người lái Maserati đó, sẽ yêu đương bình thường với một người gầy như que củi như cô sao?"
"Cùng lắm là người ta lớn tuổi đổi khẩu vị một chút, tạm thời bao nuôi cô mà thôi".
"Nói không chừng người bao nuôi cô là một ông già vừa già vừa xấu vừa mập lại vừa trọc!" Lời nói của cô ta rất khó nghe, Đường Nhất Vi bên cạnh cũng không nghe lọt tai.
"Cô ăn nói kiểu gì thế?"
"Nếu Hiểu Nhiên không bị bao nuôi, nếu người hôm đó đón cô ấy không vừa già vừa xấu vừa mập vừa trọc, có phải cô sẽ xin lỗi cậu ấy không?"
Liễu Thanh Loan mỉm cười: “Nếu không phải giống như những gì tôi nói, tôi quỳ xuống xin lỗi cô ta được chưa?"
Vừa nói, cô ta vừa dùng ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Tô Hiểu Nhiên: “Tôi cầu xin cô mau chóng lấy ra chứng cứ chứng minh cô đang trong quan hệ yêu đương bình thường, người yêu của cô cũng không phải là một ông già đi."
"Cũng đừng nghĩ sẽ thuê người nào đó lừa gạt tôi, nhà họ Liễu chúng tôi cũng có chút thể lực ở Thành phố Lưu Sa, mấy người có tiền lại trẻ tuổi ở thành phố Lưu Sa này tôi đều quen gần hết, nhưng..."
Cô ta cười mỉa mai: "Tôi chưa từng nghe ai nói, lại có quan hệ yêu đương với một đứa con gái nhà quê."
Tô Hiểu Nhiên đứng đó, hai tay nắm chặt thành nắm đấm.
Đường Nhất Vi cắn răng: “Được rồi! Chờ đi! Sớm muộn gì tôi cũng khiến cô quỳ xuống xin lỗi Hiểu Nhiên!".
Nói xong, cô ấy nắm tay Tô Hiểu Nhiên, đi thẳng đến ngồi ở hàng ghế cuối cùng của phòng học.
Liễu Thanh Loan vẫn cười mỉa mai, cùng với một đám bạn cố tình nói những lời làm tổn thương Tô Hiểu Nhu.
"Đúng là đáng ghét!"
Đường Nhất Vi nhìn chằm chằm Liễu Thanh Loan: “Có