Tô Hiểu Nhiên cau mày, vừa muốn trả lời ông Chu không cần phải phiền phức như vậy thì bên tại liền vang lên một trận náo loạn.
Cô vô thức ngẩng đầu lên, nhìn thấy Liễu Thanh Hùng đã gần năm mươi tuổi đang cung kính.
đi tới trước mặt cô: “Thưa mợ, tôi thay tài xế Chu đến đón mợ về."
Xung quanh bỗng chốc xôn xao.
Ánh mắt của Liễu Thanh Loạn trừng lên thật to: “Bố!"
Liễu Thanh Hùng quay đầu hung dữ nhìn cô ta: “Bố đang làm việc!"
Nói xong ông ta quay đầu lại, cung kính mỉm cười với Tô Hiểu Nhiên: “Thưa mợ, mời đi bên này."
Tô Hiểu Nhiên chỉ cảm thấy da đầu tê dại.
Người mà ông Chu bảo thay thế ông ấy đi đón cô lại là bố của Liễu Thanh Loan?
Những lời bàn tán xung quanh càng thêm náo nhiệt, sắc mặt của Liễu Thanh Loan lúc xanh lúc đỏ.
Một lúc lâu sau, cô ta chạy tới ngăn Liễu Thanh Hùng lại: “Bố, bố đang đùa sao? Bố là thân phận gì? Vậy mà lại giống như cấp dưới đi đón ở khốn Tô Hiểu Nhiên này về nhà chứ?"
"Người đàn ông bao nuôi cô ta rốt cuộc có lại lịch gì?"
"Bố, bố.."
"Bốp!"
Lời của Liễu Thanh Loan chưa kịp nói xong, Liễu Thanh Hùng đã tát cô ta một cái: “Người như mợ đây, cũng đến lượt người như con có thể tùy tiện bàn luận sao?"
Liễu Thanh Loan bị bố cô ta tát một cái choáng váng mặt mày.
Mấy học sinh xung quanh cũng chết lặng.
Tô Hiểu Nhiên miễn cường ho nhẹ một tiếng: “Cái này, hay là để tôi tự đi về đi."
Nói xong, cô xoay người tự mình đi tới trạm xe buýt, nhưng lại bị Liễu Thanh Hùng dẫn theo người chặn lại.
"Thưa mợ, hãy để tôi đưa mợ về nhà"
Sắc mặt người đàn ông gần ngũ tuần như muốn van xin: "Con gái tôi không hiểu chuyện, mợ tuyệt đối đừng chấp nhặt với nó"
Tô Hiểu Nhiên mím môi: “Tôi không có tức giận."
"Nhưng cậu nhà tức giận rồi."
Vẻ mặt Liễu Thanh Hùng vô cùng khó coi: “Cậu chủ cho tôi một cơ hội để sửa đổi, chính là để tôi đi đón cô về, nếu như cô từ chối, tôi..".
Khuôn mặt người đàn ông trung niên này như sắp khóc: “Nếu như cô không nể mặt tôi, tôi sợ là tối nay sẽ phá sản mất."
Tô Hiểu Nhiên: "Ông...!đang đùa sao?"
Tuy rằng nhà họ Mặc quả thực là một tay che trời ở thành phố Lưu Sa, nhưng dù sao Mặc Hiên Sâm cũng chỉ là một đứa con trai bị bỏ rơi bị nhà họ Mặc ném ra bên ngoài, làm sao có thể có sức ảnh hưởng lớn như vậy?
Như nhìn thấy được sự nghi ngờ trong mắt Tô Hiểu Nhiên, Liễu Thanh Hùng thở dài: “Có vẻ như mơ vẫn chưa đủ hiểu cậu chủ rồi."
Dưới sự nài nỉ của Liễu Thanh Hùng, cuối cùng Tô Hiểu Nhiên ngoan ngoãn ngồi yên trong chiếc xe Lincoln.
Sau khi lên xe, cô nghe rõ ràng tiếng cãi vã của Liễu Thanh Loan và Liễu Thanh Hùng ở bên ngoài.
Liễu Thanh Loan dường như đang khóc, nhưng giọng điệu của Liễu Thanh Hùng không hề có chút tình cảm nào.
Một lúc lâu sau, Liễu Thanh Hùng đã mắng Liễu Thanh Loan dữ dội trước khi lên xe.
Không lâu sau khi xe khởi động, Tô Hiểu Nhiên nhận được tin nhắn của Liễu Thanh Loan: “Cô đợi đấy!"
Tô Hiểu Nhiên cũng không lên tiếng, âm thầm xóa đi.
Chẳng mấy chốc, xe đã đến trước cửa biệt thự nhà họ Mặc.
Liễu Thanh Hùng cung kính mở cửa xe, làm động tác "mời" rồi dìu Tô Hiểu Nhiên xuống xe.
Quản gia của biệt thự đang đứng ở cửa, nhìn thấy Tô Hiểu Nhiên xuống xe, sắc mặt lạnh lùng căn dặn Liễu Thanh Hùng có thể đi rồi, sau đó đưa Tô Hiểu Nhiên trở về biệt thự.
Trong phòng khách, một người đàn ông với tấm lụa đen che mắt đang ngồi trên xe lăn và nhâm nhi tách một tách trà.
Nghe thấy tiếng cô bước vào, người đàn ông nhẹ giọng nói: “Qua đây thử đi, trà mới của năm nay"
Tô Hiểu Nhiên mím môi, thận trọng đi tới, cầm lấy tách trà mà anh đưa qua, nhấp một ngụm.
“Như thế nào” Giọng nói trầm thấp của người đàn ông vang lên.
Tô Hiểu Nhiên lại uống một ngụm: “Không biết nữa."
"Em không hiểu mấy thứ này...!em cảm thấy chẳng khác gì nước cả"
Người đàn ông mỉm cười, cầm lấy chén trà