"Lo lắng..."
Tô Hiểu Nhiên ngáp một cái, vừa muốn buột miệng nói ra chuyện của Tô Hải Bình, trong đầu cô giật mình một cái, vội vàng ngậm miệng lại.
Lý trí nói cho cô biết, chuyện này không thể nói cho anh.
Nói với anh, cô vì tiền mà phiền não, này không phải là trá hình đòi tiền anh sao?
Vì thế cô cười cười, cười ha ha với anh một cái: "Lo lắng bài thi vật lý hôm nay." "Vật lý của em không tốt".
Lúc cô nói câu này, lông mi khe khẽ run rẩy, ánh mắt cũng bối rối không biết nên nhìn chỗ nào.
Mặc Hiên Sâm nhíu mày, không lột trần lời nói dối của cô: "Nếu đã lo lắng như vậy, không bằng ôn tập cho tốt."
Tô Hiểu Nhiên mím môi suy nghĩ: "Vậy sau khi em tan học có thể trở về vào buổi tối không?"
"Đừng bảo ông Chu đến đón em nữa, em đi thư viện tự học, sau đó tự ngồi xe buýt trở về, được không?"
Mỗi ngày Ông Chu đều đưa đón cô, đối với cô mà nói, thực ra càng giống như một loại hạn chế và giám thị vậy.
Mặc Hiên Sâm híp híp mắt: "Đương nhiên là được rồi" Cô gái nhỏ thở ra một hơi nhẹ nhõm, ân cần nhét đũa vào tay anh: "Mau ăn đi." Mặc Hiên Sâm cầm đũa trong tay không nhúc nhích: "Anh là một tên mù." Tô Hiểu Nhiên nhíu mày nhìn anh, không hiểu câu này của anh có ý gì.
"Em đút cho anh".
Giọng nói của người đàn ông mang theo một chút ý vị kiêu ngạo.
Tô Hiểu Nhiên: "..."
Trước đó lúc cô chưa nhắc đến việc đút anh ăn cơm, không phải anh ăn rất tốt sao?
Tô Hiểu Nhiên chăm sóc Mặc Hiện Sâm ăn cơm xong, còn chưa kịp rửa bát, điện thoại của Tô Hải Bình lại gọi đến.
"Hiểu Nhiên, không phải cô nhỏ giục cô đâu, cô muốn để tôi giữ bí mật, thì phải xuất ra một chút thành ý đó, không phải đến chín triệu cũng muốn kéo dài đấy chứ?"
Vừa tiếp điện thoại, Tô Hải Bình đã bắt đầu đòi tiền.
Lần này giọng điệu của bà ta cứng rắn hơn tối qua rất nhiều, xem ra cũng có một chút ý tưởng.
Tô Hiểu Nhiên mím môi, liếc nhìn Mặc Hiên Sâm đang ngồi trên sô pha trong phòng khách xem tin tức một cái: "Cô nhỏ, cô có chút quá nóng vội rồi."
"Buổi sáng cháu không có thời gian, buổi chiều cháu sẽ đi tìm cô."
"Cô yên tâm, cháu nói lời sẽ giữ lời, chín triệu một xu cháu sẽ không thiếu cô, nhưng nếu cô không giữ bí mật cho cháu, một xu cháu cũng không cho cô."
Đầu điện thoại bên kia Tô Hải Bình hừ lạnh một tiếng: "Nếu hôm nay tôi không lấy được tiền, cô cứ đợi tôi tới trước giường bệnh bà nội cô nói đi!"
"Tôi nhất định sẽ nói cho bà, cô vì bà mà gả cho một thằng mù tàn tật!"
Tô Hiểu Nhiên đau đầu day day trán: "Buổi chiều cháu sẽ đưa tiền tới."
Rõ ràng cô là đứa trẻ mồ côi được chủ nhặt về nhà, rõ ràng Tô Hải Bình bọn họ mới là người thân chân chính của bà nội.
Nhưng tới lúc này, bà ta lại dùng sức khỏe bà nội ra uy hiếp cô.
Nhân tính lạnh lùng và tàn nhẫn như vậy, Tô Hiểu Nhiên cũng coi như được mở mang kiến thức rồi.
Lên lớp buổi sáng xong, cô từ chối lời mời ăn trưa với Đường Nhất Vi, một mình lẻ loi ngồi xe buýt tới bệnh viện chỗ Bạch Thời Thông nằm.
Thật khéo là, bệnh viện nơi Bạch Thời Thông nằm thế mà lại là bệnh viện lần trước Tô Hiểu Nhiên gặp được Dịch Quốc Thiên.
Tô Hiểu Nhiên mang tiền đến lúc Tô Hải Bình đang đút cơm cho Bạch Thời Thông.
Thấy Tô Hiểu Nhiên đến, vẻ mặt Tô Hải Bình lạnh lùng, nói: "Làm sao bây giờ mới đến, tôi còn cho rằng cô không đến cơ đấy."
Tô Hiểu Nhiên ngượng ngùng cười cười: "Buổi sáng có tiết, bận một chút." "Nói giống như cô chăm chỉ học tập lắm vậy." Tô Hải Bình liếc mắt xem thường, đặt đũa xuống, xoay người đi ra ngoài với Tô Hiểu Nhiên.
Mà Bạch Thời Thông đang nằm trên giường bệnh, từ lúc