Tô Hiểu Nhiên đỏ mặt và gật đầu: "Vì vậy đàn anh có công việc bán thời gian tốt nào muốn giới thiệu cho em không ạ?”
Dịch Quốc Thiên ngẩng đầu lên và nhìn thoáng qua tấm biển ở trước mặt: "Chúng ta đến nơi rồi, vào ăn cơm trước đi, ăn xong rồi thì chúng ta nói chuyện tiếp."
Tô Hiểu Nhiên đành phải gật đầu và đi theo anh ấy vào nhà hàng.
Trong lúc ăn cơm, cô cảm thấy có chút không yên tâm.
Cô luôn ghi nhớ ở trong đầu những chuyện đã xảy ra khi ăn cơm với đàn anh vào lần trước.
Lần đó cô ăn cơm với đàn anh, Mặc Hiên Sâm lập tức biết chuyện.
Lần này anh có biết được không? Liệu anh sẽ gọi điện cho cô và cử người đến đưa cô trở về giống như lần trước không?
Cô ăn cơm trong sự thấp thỏm và lo lắng, nhưng cho đến khi ăn xong thì cô vẫn không nhận được bất kỳ tin tức nào từ Mặc Hiên Sâm.
"Em đang học y tá cho nên anh có thể giới thiệu cho em làm y tá bán thời gian ở trong một viện dưỡng lão"
Sau khi ăn xong, Dịch Quốc Thiên lấy điện thoại ra: "Tình cờ anh có một người bạn cùng lớp đang làm việc trong viện dưỡng lão.
Ở đó có rất nhiều y tá làm bán thời gian và tiền lương cũng không thấp nhưng mà sẽ có yêu cầu khá cao."
"Em có thể chăm sóc tốt bà nội như vậy nên anh tin tưởng em có năng lực này." Nói xong, Dịch Quốc Thiên bẩm số và gọi cho người bạn cùng lớp của mình.
Đối phương cũng rất vui khi có một sinh viên đại học như Tô Hiểu Nhiên làm công việc bán thời gian, cho nên lập tức bảo Tô Hiểu Nhiên đến phỏng vấn.
Dưới sự hướng dẫn của Dịch Quốc Thiên, sau khi Tô Hiểu Nhiên bắt taxi đến viện dưỡng lão, cô đã có một cuộc phỏng vấn kéo dài suốt một tiếng đồng hồ.
Tô Hiểu Nhiên có thể trả lời trôi chảy rất nhiều câu hỏi về vấn đề làm y tá cho bệnh nhân.
Vì vậy hai bên vui vẻ chốt tiền lương và giờ làm việc, sau đó lập tức ký hợp đồng làm việc bán thời gian.
Buổi chiều hôm đó, Tô Hiểu Nhiên chính thức bắt đầu đi làm.
Cô bận rộn đến sáu giờ tối.
"Thưa mợ chủ, tại sao mợ vẫn còn chưa trở về vậy ạ?".
Gần bảy giờ tối, thím Lý gọi điện thoại cho Tô Hiểu Nhiên: "Cậu Mặc đang chờ mợ chủ về ăn cơm đấy ạ"
Tô Hiểu Nhiên nhìn thoáng qua thời gian thì thấy đã là bảy giờ tối rồi.
Cô ngượng ngùng mà cười với thím Lý ở đầu dây bên kia: “Tôi đang ôn bài trong thư viện và vì tập trung quá nên đã quên mất thời gian.
Tôi xin lỗi, tôi về nhà ngay bây giờ đây"
Cô còn chưa kịp nói xong thì có người ở bên kia gọi cô: "Hiểu Nhiên, bệnh nhân phòng số hai trăm linh ba muốn ra ngoài đi dạo.
Cô đi cùng với bệnh nhân đó đi."
Giọng nói của người này rất lớn.
Thím Lý ở đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó nói: "Mợ chủ, mợ thật sự đang ở trong thư viện sao?" "Đúng vậy".
Trong lòng Tô Hiểu Nhiên cảm thấy áy náy: "Tôi chuẩn bị cúp máy đây, khoảng nửa giờ nữa tôi sẽ trở về, thím nói với Mặc Hiên Sâm rằng không cần chờ tôi vì tôi đã ăn cơm rồi."
Nói xong, cô không quan tâm đến những gì thím Lý còn đang nói ở đầu dây bên kia mà lập tức cúp máy.
Sau khi cất điện thoại đi, cô vội vàng chạy đến phòng số hai trăm linh ba và đưa bệnh nhân đi ra ngoài đi dạo.
Lúc cơn gió đêm lạnh lẽo thổi qua, cô mới phát hiện trên trán mình đã toát ra đầy mồ hôi lạnh.
Mà lúc này, ở trong Biệt thự Hồ Thiên Nga.
Người đàn ông ngồi trên xe lăn cầm lên ly cà phê một cách tao nhã và nhấp một ngụm: "Nói dối mà cũng không biết lấy một lý do đáng tin."
Cuộc gọi vừa rồi của thím Lý là do anh chỉ dẫn và sau khi cuộc gọi được kết nối thì vẫn luôn trong trạng thái mở loa ngoài, cho nên anh đã đều nghe thấy được hết âm thanh và giọng điệu bối rối vì nói dối của cô.
"Thưa cậu, mợ chủ đã bị người ta lấy hết tài sản và phải tự mình ra ngoài làm việc kiếm tiền.
Cậu thật sự.
mặc kệ chuyện đó sao?"
Người quản gia đứng ở bên cạnh anh và hỏi với vẻ cung kính.
Người đàn ông đặt ly cà phê trong tay xuống cái đĩa đựng, trên môi nở một nụ cười lạnh lùng: "Cô ấy nói.
dối tôi chính là vì không muốn để cho tôi biết.
Vậy thì tại sao tôi lại phải hùa theo cô ấy làm chuyện này chứ?"
Quản gia Bạch vẫn khó hiểu: "Nhưng bây giờ mợ ấy là vợ của cậu mà ạ." "Mợ ấy ra ngoài làm việc như vậy thì sẽ có thể khiến cho cậu bị mất thể diện" Mặc Hiên Sâm nở nụ cười, khóe môi cong lên lộ ra vẻ mỉa mai: "Tôi có thể diện từ bao giờ vậy?"
Ở trong mắt người khác, một đứa con trai bị nhà họ Mặc vứt bỏ suốt bao năm qua như anh đã không có bất kỳ thể diện gì từ lâu rồi.
Thậm chí, ngoại trừ ông nội ra thì hôn lễ của anh không có sự tham dự của bất cứ người nào nữa.
"Nhưng mà..".
"Không phải là tôi không giúp cô ấy"
Mặc Hiện