Rõ ràng tối hôm qua tâm trạng Mặc Hiện Sâm không tốt như vậy, nhưng khi cô ngủ say, anh không những không đánh thức cô mà còn cho người bế cô lên giường.
Anh cũng có mặt dịu dàng đó chứ.
Tô Hiểu Nhiên là một cô gái rất dễ hài lòng.
Cô nhếch môi cười, tâm trạng thoải mái đi xuống lầu.
Trong phòng khách ở tầng dưới, Mặc Hiên Sâm mặc đồ đen đang dựa vào sô pha, một tay bưng tách trà lên nhấm nháp.
Bên cạnh anh là một người đàn ông mặc đồ trắng, đang lảm nhảm không ngớt với anh về mấy chuyện tào lao trong nhà họ Mặc.
"Cậu không biết, Mặc Tử Hàn mấy ngày nay đều đã trở thành trò cười trong giới thượng lưu."
"Thân là cháu đích tôn của nhà họ Mặc, sắp ba mươi rồi, vừa lấy công ty từ tay ông cụ kinh doanh chưa được vài ngày, thì bị nhà họ Cố đến tận cửa quậy cho một trận, không những mất hết thể diện, ngay cả công ty cũng bị thu lại!"
"Người sắp gặp xui xẻo, uống nước nguội cũng thấy ê răng, mấy ngày trước không biết anh ta làm sao mà lại gặp tai nạn rồi."
"Cậu nói gặp tai nạn thì gặp tai nạn đi, còn bị thương ngay chỗ đó, sợ là trong vòng nửa năm chỉ có thể nhìn phụ nữ mà không thể động vào rồi, đúng là báo ứng!".
Người đàn ông áo trắng nói rất là hăng, căn bản không hề nhận ra Tô Hiểu Nhiên đã xuống lầu rồi.
Người đàn ông mắt quần vải đen hơi nghiêng đầu, giọng nói vẫn lạnh lùng trầm thấp: “Tỉnh lại rồi sao?"
Hiển nhiên, anh ta đang nói chuyện với Tô Hiểu Nhiên.
Tô Hiểu Nhiên nhếch môi cười, chớp chớp mi, nói: “Ừm"
Tân Kiến Trung lúc này mới chú ý đến Tô Hiểu Nhiên.
Anh ta nhìn cô gái mới vừa bước xuống lầu này một lượt từ trên xuống dưới: “Lúc tỉnh còn đẹp hơn lúc ngủ"
Đối với người đàn ông xa lạ này, Tô Hiểu Nhiên có hơi thận trọng: “Anh là..."
"Tần Kiến Trung, bác sĩ riêng của tôi"
"Bác sĩ Tần, xin chào anh".
Cô gái chậm rãi đi tới sô pha, vừa rót trà cho Tần Mặc vừa cất giọng hỏi: "Bác sĩ Tần sao đột nhiên tới đây? Chẳng lẽ...!Chồng tôi không khỏe sao?"
Tần Kiến Trung thiếu chút nữa phun ra một ngụm trà: “Sao cô lại cảm thấy sức khỏe Hiên Sâm có vấn đề?"
Rõ ràng cô mới là người mệt đến ngất xỉu hôm qua, kết quả sau khi tỉnh lại chuyện đầu tiên hỏi lại là vấn đề sức khỏe của Mặc Hiện Sâm?
Mặc Hiện Sâm thưởng cho cô một cái liếc qua lớp vải đen: “Bác sĩ Tần đến đây để khám sức khỏe định kỳ cho tôi".
Lúc này Tô Hiểu Nhiên đột nhiên ngộ ra.
Cô đặt ly trà đã rót đến trước mặt Tần Kiến Trung: “Vậy thì sức khỏe của chồng tôi không có vấn đề gì chứ".
Người phụ nữ nhỏ bé trước mặt trông có vẻ nghiêm túc, không giống cô dâu vừa mới kết hôn với Mặc Hiên Sâm chưa được mấy ngày.
"Không có trở ngại gì."
Tần Kiến Trung khẽ cười một tiếc, liếc xéo Mặc Hiện Sâm, lén la lén lút nói: "Chỉ có điều, lúc các người kết hôn ông cụ Mặc có căn dặn tôi phải kiểm tra cho cậu thật cặn kẽ, suy cho cùng ông ấy rất lo lắng cho đứa cháu này."
Nói xong, anh ta chớp mắt nhìn Tô Hiểu Nhiên: “Nếu trên giường Mặc Hiên Sâm có vấn đề gì, cô nhất định phải nói cho tôi biết, chúng ta phát hiện sớm, chẩn đoán sớm, chữa trị sớm"
Lời nói của một người đàn ông này khiến khuôn mặt Tô Hiểu Nhiên lập tức đỏ bừng.
Cô cúi đầu, khuấy động ngón tay, không biết phải nói gì mới tốt.
"Bất Ngôn"
Người đàn ông mặc quần lụa đen quanh mắt chậm rãi bưng lên chén trà nhấp một ngụm: “Đánh"
Trong giây tiếp theo, dưới ánh mắt kinh hãi của Tân Kiến Trung, thiếu niên áo trắng trực tiếp từ lan can lầu hai nhảy lên ghế sô pha, nhấc bổng Tần Kiến Trung lên đỉnh đầm cho một trận.
"Ông trời nhỏ ơi, Bất Ngôn, ông trời nhỏ của tôi ơi..."
Tần Kiến Trung vừa tránh Bất Ngôn vừa xin tha: “Tôi sai rồi, tôi sai rồi!"
Nhìn thấy dáng vẻ buồn cười bị Bất Ngôn đuổi theo chạy tới chạy lui Tần Kiến Trung, Tô Hiểu Nhiên cuối cùng cũng không nhịn được mà bật cười một tiếng.
Đây là lần đầu tiên Mặc Hiển Sầm nhìn thấy Tô Hiểu Nhiên cười như thế này.
Đó không phải là nụ cười xã giao khi đối