Người đàn ông nhàn nhạt gật đầu: “Lừa em đút cho tôi ăn, tắm rửa cho tôi, cũng đều vì muốn bắt em phải thú nhận."
Tô Hiểu Nhiên cắn môi, cô không hề suy nghĩ nhiều như vậy.
Anh bảo cô đút cho anh ăn, cô cứ tưởng anh ỷ lại vào cô.
Anh yêu cầu cô tắm cho anh, vì cô nghĩ anh tự đi tắm thật sự rất bất tiện.
Thậm chí đêm qua anh còn yêu cầu cô đổ đầy nước tắm đi tắm lại, cô đều nghĩ là do tâm trạng của anh không vui.
Cô nào có nghĩ ra, người đàn ông này vậy mà lại cố tình sai khiến cô như vậy.
Thấy cô im lặng, Tần Kiến Trung khẽ nhíu mày: “Chị dâu, tuyệt đối đừng vì Hiện Sâm giày vò cô mà hờn trách anh ta.
Con người này có chỉ số EO rất thấp, nếu hôm nay không phải tôi đến đây, chắc chắn đến bây giờ anh ta cũng còn đang chiến tranh với cô đấy, anh ta không biết thể hiện bản thân đâu”.
Tô Hiểu Nhiên mím môi, một lúc lâu sau mới lặng lẽ nói: “Thật ra...!EQ của tôi cũng thấp."
Cô nên sớm nghĩ ra, từ khi kết hôn tới giờ, người đàn ông này chưa từng thật sự làm khó có lần nào.
Việc anh đột nhiên đối xử với cô như vậy hẳn là phải có lý do.
Trước đây, trong đầu tô toàn là những chuyện kiếm tiền, cô không hề nghĩ đến những điểm này.
Tân Kiến Trung vốn dĩ đã chuẩn bị đầy một bụng những lời để có thể thuyết phục Tô Hiểu Nhiên, nhưng sau khi nghe cô nói vậy, bỗng chốc tắt lửa luôn.
Anh ta liếc nhìn Mặc Hiên Sâm mặt không cảm xúc kia, rồi nhìn Tô Hiểu Nhiên đang cần thận nhìn trộm Mặc Hiên Sâm, bất lực lắc đầu.
"Hai vợ chồng các người cứ từ từ mà nói đi, tôi và Bất Ngôn..."
"Không cần".
Anh ta còn chưa nói hết, Mặc Hiện Sâm đã ngắt lời anh ta: “Chúng ta trở về phòng."
Nói xong, anh nhàn nhạt mở miệng với Tô Hiểu Nhiên: “Lên lầu"
Tô Hiểu Nhiên nhanh chóng đứng dậy khỏi ghế sô pha, sau khi chào tạm biệt Tân Kiển.
Trung, cô đẩy xe lăn của Mặc Hiện Sâm rồi bước vội lên lòng.
Về đến phòng ngủ, cô thở dài nhẹ nhõm một hơi rồi đóng cửa lại: “Chuyện đó...!Em xin lỗi." Cô đứng ở cửa, ngượng ngùng nói: "Em không cố ý giấu anh."
"Tôi biết"
Mặc Hiện Sâm đang ngồi trên xe lăn và ra hiệu cho cô: “Lại đây."
Tô Hiểu Nhiên mím môi thận trọng đi tới, vừa đi đến bên cạnh anh, cánh tay của cô đã bị người đàn ông này kéo một cái, trực tiếp ngã vào trong vòng tay của anh.
Nhiệt độ và hơi thở trên cơ thể người đàn ông khiến khuôn mặt Tô Hiểu Nhiên bất giác đỏ bừng.
Người phụ nữ bĩu môi nhìn anh: “Em không nặng sao."
Cô vẫn nhớ chân anh có tật.
Người đàn ông cảm động trước sự cẩn thận của cô, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Không nặng"
"Tô Hiểu Nhiên"
"Ừm."
"Em có biết kết hôn nghĩa là gì không?"
"Biết."
Đôi mắt ngây thơ của cô mở to nhìn anh: “Em chính là muốn chăm sóc anh, ngủ cùng anh, sinh con cho anh."
Cô nói những lời hơi khó hiểu này bằng một giọng điệu đơn giản như vậy, Mặc Hiện Sâm không biết phải đáp lại như thế nào.
Một lúc lâu sau, anh khẽ họ một tiếng: “Giữa vợ chồng không chỉ có những thứ này"
"Hơn thế nữa chính là sự tin tưởng lẫn nhau, sự phụ thuộc lẫn nhau và điều quan trọng nhất là sự thẳng thắn."
Tô Hiểu Nhiên mím môi, lập tức hiểu được ý của anh, xấu hổ nói: “Em chỉ không muốn trở thành gánh nặng của anh..."
"Mấy mấy năm nay tôi đã không còn gánh nặng rồi"
Người đàn ông nhìn cô, giọng nói trầm thấp trở nên xa cách và buồn bã: “Tôi cô đơn nhiều năm như vậy, cũng mong có người có thể làm gánh nặng cho tôi, để tôi còn có thể làm một chút chuyện cho người đó".
Tô Hiểu Nhiên giật mình, nghĩ đến thân thể bị thảm của Mặc Hiên Sâm, trong lòng càng thêm khó chịu: “Anh sẽ không thấy