Thấy dáng vẻ tủi thân của cô, Mặc Hiền Sâm trực tiếp bề ngang cô lên, đặt trên sô pha.
Người đàn ông nhanh chóng bật đèn tường, tìm hộp thuốc quay lại bên cạnh cô.
Tô Hiểu Nhiên ngẩn ra nhìn Mặc Hiên Sâm.
Anh không phải bị mù sao?
Mù sao còn cần bật đèn?
Tại sao phải biết vị trí công tắc?
Tại sao đi đường không đụng dưa, còn có thể chuẩn xác tìm được hộp thuốc?
Khi cô ngẩn ra, anh đã trở về bên cạnh cô.
Người đàn ông ngồi nửa người nắm tay còn đang chảy máu trước mặt cô, vừa dùng tăm bông lau vết máu trên đó, vừa trách móc cô: “Sao lại cất vào tay chứ?”
Không phải trước kia cô cũng thường hay nấu cơm sao?
Chưa bao giờ thấy cô phạm phải lỗi như vậy.
Tô Hiếu Nhiên mím môi, có chút xấu hổ: “Vừa nãy em nhắm mắt”
Tay đang khử trùng cho cô của người đàn ông hơi khựng lại: “Nhắm mắt làm gì?” Khuôn mặt nhỏ như lòng bàn tay của cô đỏ ửng: “Em.”
“Em thấy anh cắt bít tết thành thục như vậy, muốn cảm nhận một chút cảm giác nhắm mắt cắt bít tết”
Nói xong, Tô Hiểu Nhiên hận không thể tìm một cái lỗ để chui xuống.
Chẳng trách Mặc Hiền Sâm nói cô ngốc, hành động này của cô rất ngốc.
Cô cho rằng, Mặc Hiện Sâm nhất định sẽ cười nhạo cô là đồ ngốc nhưng đợi một lúc, cũng không đợi được lời cười nhạo của người đàn ông.
Anh giơ tay dịu dàng xoa đỉnh đầu cô: "Tô Hiểu Nhiên”
“Vâng”
“Em không cần phải biết cảm nhận của tôi, chăm sóc tốt cho mình là được rồi.”
Cô gái nhỏ mím môi, nghiêm túc ngước mắt nhìn anh: “Không, em không quan trọng
“Em muốn chăm sóc anh thật tốt”
Giọng nói của cô giống như ánh mắt cô, cứng đầu, bướng bỉnh.
Mặc Hiên Sâm cười nhẹ một tiếng, cúi đầu bắt đầu băng bó vết thương cho cô: “Điều kiện để chăm sóc tôi, là em phải bình an, mạnh khỏe”
Tô Hiểu Nhiên suy nghĩ, gật đầu: “Vâng”
Cô ngoan ngoãn giống như một bạn nhỏ trường mẫu giáo vậy.
Người đàn ông cười nhẹ, cúi đầu nghiêm túc băng bó vết thương cho cô.
Tô Hiểu Nhiên ngồi trên sô pha, nghiêm túc nhìn.
Động tác bằng bó của anh rất thành thục nhanh nhẹ, có thể chuẩn xác tìm được vị trí vết thương của cô.
Tô Hiểu Nhiên cắn răng, một lúc sau, mới thấp giọng: "Ông xã”
“Hửm?”
"Anh nhìn thấy, đúng không?”
Bầu không khí xung quanh im lặng hai giây.
Mặc Hiên Sâm ngẩn ra, sau đó họ nhẹ một tiếng: "Tôi quả thật nhìn thấy”
Trong giọng nói của người đàn ông có chút hoảng loạn không thể tra ra: “Chắc là bởi vì quá lo lắng, khi tôi đặc biệt lo lắng sẽ tạm thời bình phục"
Tô Hiểu Nhiên trợn to mắt, còn có cách nói như vậy sao?
Có nhớ đến những lời vừa rồi khi Tần Kiến Trung