Tô Hiểu Nhiên cười lăn ra bàn: “Nhất Vi, cậu đừng chọc cười tớ”
“Mặc dù như vậy thật sự rất sướng, nhưng không thể nào đâu"
Nói thế nào thì nhà Liễu Như Loan cũng là một công ty lớn thường xuyên lên tivi, sao có thể bởi vì việc cãi nhau của hai cô nhóc cô và Liễu Như Loan, mà khiến gia đình gà bay chó nhảy chứ?
Tất nhiên Đường Nhất Vi cũng biết không thể nào, nhưng cô ấy vẫn cong môi: “Vẫn nên mơ ước một chút, nhỡ đầu thành sự thật thì sao?”
Tô Hiểu Nhiên cười, cô lấy một quyển sách dày cộp trong cặp sách ra, bắt đầu ôn bài: “Bây giờ tớ không có lý tưởng xa lớn như vậy, tớ chỉ muốn đạt được kết quả tốt trong kỳ thi giữa kỳ toán cao hôm nay thôi”
"Con me no."
Đường Nhất Vi đặt cốc cà phê xuống.
Cô quên mất, hôm nay là ngày thi giữa kỳ môn toán.
“Chanh nhỏ, cho tớ mượn vở chép một chút, tớ làm tờ phao” Tô Hiểu Nhiên trợn trắng mắt, giữ tay đang muốn chuyển động của cô ấy: “Không được.” Nói xong, cô lấy sách giáo khoa toán cao cấp ra: “Tớ chỉ cho cậu mấy câu hỏi, chắc sẽ kiểm tra được” Hai giờ chiều, buổi kiểm tra môn toán cao cấp được tổ chức theo lịch trình.
Tô Hiểu Nhiên ngồi ở hàng đầu, bình tĩnh cầm tờ giấy kiểm tra bắt đầu trả lời.
Cô luôn đạt điểm gần tuyệt đối, cho nên khi kiểm tra, giáo viên hoàn toàn không cần quan tâm đến cô, chỉ cần coi chặt những bạn học muốn đáp án của cô là được.
Khi buổi kiểm tra tiến hành được một tiếng, bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân có quy luật.
Tô Hiểu Nhiên đang kiểm tra lại bài làm bị ồn nhíu mày.
Sau đó, cô dứt khoát đứng lên nộp bài.
Khi cô cầm cặp sách vật nhỏ màu vàng của mình lên, Đường Nhất Vi ở trong góc phòng thi đang lo lắng vò đầu bứt tai nhìn cô.
Cô làm động tác cố lên với Đường Nhất Vi, quay người ra ngoài.
“Chào Tổng giám đốc Tô".
Tô Hiểu Nhiên vừa ra cửa, một loạt giọng nói nam vang dội vang lên.
Hai bên hành lang, đứng hai hàng đàn ông có chiều cao như nhau, thể hình giống nhau, mặc đồ đen giống nhau.
“Lộp bộp leng keng”.
Cặp vịt nhỏ màu vàng trong tay Tô Hiểu Nhiên bị dọa rơi xuống, cục tẩy bút chì trong cặp rơi ra.
Người mặc áo đen đứng ở của thầy vậy, xúm lại, động tác nhanh chóng nhặt đồ Tô Hiểu Nhiên rơi trên đất lên, thậm chí đến cả giấy nháp kiểm tra của cô cũng đều nhặt lên nguyên vẹn.
Chiếc cặp vịt nhỏ màu vàng nguyên vẹn không tổn thất gì nằm trong tay Tô Hiểu Nhiên.
Người áo đen dẫn đầu ho nhẹ một tiếng: “Một hai ba".