Tô Hiểu Nhiên nói được thì làm được.
Nói không ăn cơm, sẽ không ăn cơm.
Buổi sáng ngày hôm sau, Dì Lý lại bưng bữa sáng trong phòng đi ra mọi thứ vẫn còn nguyên chưa hề đụng tới, chau mày: "Cậu chủ, cô ấy vẫn không ăn cái gì."
Mặc Hiên Sâm hung hăng nhíu mày.
Cô gái kia vẫn bướng bỉnh như mọi khi.
Anh nheo mắt: "Cô ấy nói cái gì?"
"Cô ấy nói..."
Di Lý cẩn thận nói: "Cô ấy nói, nếu cậu chủ không thừa nhận mình làm sai, cũng không đáp ứng yêu cầu của cô ấy, thì cô ấy sẽ nhịn đói"
Cạch một tiếng, đôi đũa trong tay Mặc Hiên Sâm bị gãy làm đôi.
Bên trong biệt thự im lặng đến nỗi một cây chấm rơi xuống đất cũng có thể nghe thấy.
"Không ăn thì thôi."
Mặc Hiên Sâm cắn chặt răng: "Không phải không muốn ăn cơm sao? Tôi xem em có thể kiên trì được bao lâu."
Anh nên sửa thói quen hay để ý những chuyện nhỏ của cô.
"Thẹn quá hóa giận”
Lời nói của người con trai hạ xuống, một bên thiếu niên mặc một bộ quần áo tím bĩu môi, bưng bát cơm lên, liều mạng bắt đầu bởi cơm.
Mặc Hiện Sâm nheo mắt, tuy rất tức giận, nhưng không thể không thừa nhận thành ngữ mà cậu bé này sử dụng rất đúng.
Cũng không uổng phí công sức anh tìm mười mấy gia sự khổ tâm dạy dỗ cậu ta.
"Ăn xong rồi."
Cậu ta ăn sạch sẽ rồi bỏ bát cơm xuống, cảm thấy hài lòng thở phào một hơi, đứng dậy đi lên lầu.
Tay cầm đũa của Mặc Hiền Sâm hơi dừng lại một chút, nói: "Đi lên xem Tô Hiểu Nhiên như thế nào rồi."
Không chút suy nghĩ, cậu ta đáp: "Vâng." Chị dâu nói hôm nay sẽ đi xem phim cùng cậu ta.
"Đợi đã"
Người đàn ông nhíu mày, hướng về phía quản gia Bạch nháy mắt một cái.
Quản gia Bạch ngầm hiểu, liền dặn dò: "Cậu chủ, khi lên nhớ không được cho cô chủ ăn gì hay uống gì" "Khụ khụ".
Người đàn ông họ nhẹ một tiếng, chau mày.
Quản gia Bạch càng thêm lo sợ: “Dạ, cậu nhở kỹ ngàn vạn lần không được phép cho mợ chủ ăn uống bất cứ thứ gì"
Bất Ngôn gật đầu với vẻ mặt nghi hoặc: "Biết rồi."
Lời vừa nói xong, cậu ta chạy nhanh lên lầu, chỉ để lại một bóng lưng màu tím.
Trong phòng ăn, ánh mắt lạnh lẽo của Mặc Hiên Sâm xuyên qua tấm lụa đen không hài lòng nhìn quản gia Bạch.
Quản gia Bạch cảm thấy cả người không được thoải mái.
Cho dù cách một tấm lụa đen, ông cũng có thể cảm nhận được tâm tình của Mặc Hiên Sâm không tốt.
Ông sợ kinh hồn bạt vía, ông đã làm sai cái gì? Sau một lúc lâu, quản gia Bạch rốt cuộc không nhịn được nữa, chột dạ hỏi: "Cậu chủ, cậu còn gì muốn dặn dò không?" Mặc Hiên Sâm không nói gì, vẫn như cũ dùng cặp mắt lạnh như băng kia nhìn ông.
"Đồ ăn không hợp khẩu vị sao?"
Mặc Hiển Sầm vẫn im lặng.
"Hay cậu no rồi muốn đứng lên?"
Anh vẫn không nói lời nào.
Trong lòng quản gia Bạch như lửa đốt.
Ông đi theo Mặc Hiên Sâm lâu như vậy, rất ít khi thấy anh