Quản gia Bạch gật đầu, vội vàng đi ra ngoài: “Được được được.
Tôi lập tức đi sắp xếp”
Tám giờ sáng.
Thím Lý cười tủm tỉm đẩy cửa phòng Tô Hiếu Nhiên ra, trên tay còn bưng một miếng bánh trái cây rất hấp dẫn: "Cô chủ, tôi vừa mới học làm bánh trái cây, cô cho tôi chút mặt mũi, nếm thử qua có được không?”
Tô Hiểu Nhiên mỉm cười từ chối: “Gần đây rằng tôi có chút không tốt, không thể ăn đồ ngọt được.”
Tám giờ mười phút.
Dáng người cao lớn của ông Chu xuất hiện, ông ấy còn mang theo một dĩa trái cây đã được cắt sẵn vào phòng Tô Hiểu Nhiên: “Cô chủ, đây là do ông cụ Mộ gửi đến, hoa quả được vận chuyển từ nước ngoài bằng đường hàng không về đây lận.
Cô nể mặt ông cụ ăn một miếng đi”
Tô Hiểu Nhiên xoa mày, lên tiếng: “Cất vào trong tủ lạnh đi, tôi không muốn ăn”
Tám giờ ba mươi phút.
Trong biệt thự, có một người vệ sĩ quen biết Tô Hiểu Nhiên đang bưng một con gà nướng, lệ rơi đầy mặt đứng trước cửa phòng của cô: “Cô chủ, con gà yêu quý của tôi bởi vì hôm nay suy nghĩ không thông mà bay thẳng vào trong lò nướng tự sát, tôi thật sự đau lòng không nỡ ăn, nên mang đến đây tặng cho cô
Tô Hiểu Nhiên: ".."
“Mọi người muốn cho tôi ăn cái gì, còn có thể quá lắm nữa hay không?”
Mấy tiếng sau.
Quản gia Bạch ủ rũ trở lại phòng làm việc: “Cậu chủ, cậu trừ tiền lương của tôi đi”
Từ sáng sớm cho tới tận trưa, ông ấy gần như đã điều động, khuyến khích sự giúp đỡ từ những người giúp việc, kể cả vệ sĩ cũng không bỏ qua.
Làm hơn mười món ăn, tìm chục lý do khác nhau, thậm chí còn lợi dụng thời gian để chúc mừng đám cưới cho người làm công trong nhà
Nhưng Tô Hiểu Nhiên nói không ăn là không ăn, không biết phải làm cách nào nữa.
Bướng bỉnh đến đáng sợ.
Mặc Hiên Sâm có chút đau đầu, day day ấn đường.
“Có tin tức gì của Liễu Thanh Hùng không?” “Có”
Quản gia Bạch âm thầm thở phào một hơn nhẹ nhõm: "Máy bay của đối phương đã bị chặn, hiện tại đang trên đường áp giải ông ta”
“Đừng đưa người đến đây”.
Mặc Hiển Sầm thở phào một hơi: “Trực tiếp đưa đến Hoa Viên Thiên Hương”
"Gọi cả Tần Kiến Trung tới luôn"
Nói xong, anh đặt thứ mình đang cầm trong tay xuống, dứt khoát đẩy xe lăn rời khỏi phòng làm việc.
Trong phòng ngủ Tô Hiểu Nhiên vẫn đang dựa người vào cửa sổ, cùng Bất Ngôn xem anime và manga.
Hai người còn rất cao hứng, hoa chân múa tay vui vẻ trò chuyện với nhau.
Mặc Hiên Sâm đẩy cửa tiến vào, bọn họ lập tức im lặng.
“Bất Ngôn”.
Người đàn ông lạnh nhạt nhíu mày, thấp giọng mở miệng.
"Da" Cậu thiếu niên vội vàng từ cửa sổ đứng dậy, còn đứng thẳng lưng rất nghiêm túc: “Anh”.
“Lên xe chờ"
"Dạ."
Cậu thiếu niên nghe vậy lập tức bay nhanh rời khỏi đây, lúc ra tới cửa còn rất biết điều mà đóng cửa phòng lại.
Trong phòng giờ đây chỉ còn lại hai người Tô Hiểu Nhiên và Mặc Hiền Sâm.
Tô Hiểu Nhiên quay mặt sang hướng khác, không thèm nhìn anh.
Mặc Hiên Sâm tâm tình bình tĩnh đẩy xe lăn đến trước mặt cô.
Cho dù có đang đưa lưng về phía anh, Tô Hiểu Nhiên vẫn có thể cảm nhất rất rõ khí thế cường đại không thể bỏ qua trên người của người đàn ông kia.
Trong vô thức hô hấp của cô gái dường như ngừng lại.
Một lúc sau, chiếc xe lăn của người đàn ông đã xuất hiện trước mắt cô.
Bàn tay to lớn của Mặc Hiên Sâm nắm lấy tay cô, kéo cô vào lòng anh.
“Rột rột”
Cơ thể vừa động, cái bụng trống rỗng của Tô Hiểu Nhiên rất không biết thức thời mà bắt đầu biểu tình.
Người đàn ông khẽ mỉm cười.
Tô Hiểu Nhiên vừa tức giận vừa xấu hổ, không thể làm gì hơn là bặm môi, giãy dụa muốn thoát khỏi vòng tay anh: "Có cái gì mà buồn cười chứ?
“Đương nhiên là buồn cười rồi”
Mặc Hiền Sâm thản nhiên giơ tay, nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của cô: "Ai cho em có suy nghĩ cách làm ngu ngốc để hơn thua với anh như vậy?"
Tô Hiếu Nhiên cắn môi, không trả lời.
Người đàn ông đưa tay nhẹ nhàng xoa cái bụng của cô: “Em đó, cứ nhất định không chịu ăn sẽ khiến anh đau lòng có biết không?
Giọng nói của anh vốn dĩ trầm thấp rất có từ tính, bây giờ