Trong phòng họp trang nghiêm lạnh lẽo trên tòa cao ốc của tập đoàn Tô thị.
Bầu không khí ngột ngạt đến đáng sợ, mỗi nhân viên ở đây đều nâng đủ mười hai phần tinh thần, thấp thỏm vừa nghe báo cáo, vừa ngồi ghi chép.
Trên vị trí cao nhất của phòng họp, Mặc Hiên Sâm mặc một thân đồ đen ngồi ở chỗ đó.
Tấm lụa đen che kín cặp mắt anh, nhưng không che đậy được hơi thở lạnh lùng bá đạo trên người anh.
Người phụ nữ đang làm báo cáo giương mắt lên nhìn anh lần thứ ba, giọng nói có chút run rẩy: “Tổng giám đốc, kế hoạch này có được không?”
Đột nhiên, chuông điện thoại đang đặt trước mặt Mặc Hiên Sâm vang lên.
Người đàn ông vươn bàn tay có những ngón tay thon dài ra cầm điện thoại lên.
Khi nhìn thấy cái tên được hiện lên trên màn hình biểu cảm của người đàn ông lóe lên vẻ dịu dàng: “Sao lại gọi tới lúc này?”
Tô Hiểu Nhiên ở đầu dây bên kia có chút chột dạ: "Ông xã, em ở trường học gặp rắc rối”
“Giáo viên nói hôm nay nhất định phải gọi phụ huynh đến đón.
Anh có thể tới không?” Trên gương mặt lạnh lùng của Mặc Hiển Sầm hiện lên ý cười: "Em cảm thấy tôi là phụ huynh của em sao?” Giọng nói của người đàn ông trầm thấp, khiến cho cả phòng họp càng trở nên yên tĩnh hơn.
Mỗi người đều khiếp sợ không nói lên lời.
Kể từ lần Tô Hiểu Nhiên ở trước mặt mọi người ẩn tổng giám đốc hôn mấy cái, thì đây là chuyện ngạc nhiên thứ hai mà bọn họ gặp phải.
Ông chủ luôn nói năng thận trọng trong khi họp, thế mà hôm nay lại nghe điện thoại, đã thế giọng điệu còn rất dịu dàng.
Qủa thực là một tin lớn kinh hoàng.
“Ừm."
Tô Hiểu Nhiên mấp máy môi: “Phụ huynh, không phải là người lớn tuổi trong nhà sao?”
"Ông xã, anh lớn hơn em bảy tuổi, còn là người nhà của em, vậy thì anh chính là phụ huynh của em rồi” Cái logic này là vừa nãy Đường Nhất Vi nói với cô, cô cảm thấy rất có lý.
Người đàn ông cầm điện thoại im lặng một lúc: “Được rồi, tôi lập tức sẽ đến.”
“Vâng.
Ông xã, anh mau đến nha, em chờ anh”
"Ừm.
Người đàn ông mỉm cười cúp điện thoại.
Toàn bộ nhân viên trong phòng họp đều thấp thỏm ngồi ở đó, nhìn Mặc Hiển Sầm cúp điện thoại.
Bàn tay thon dài ưu nhã đặt điện thoại lên bàn.
“Tôi nhớ là, tôi không có nói, tạm dừng cuộc họp”
Người đàn ông lạnh nhạt nhếch môi, trong giọng nói trầm thấp đã không còn sự dịu dàng như trước đó: Điều thứ 82 trong quy tắc nhân viên của công ty, bất kỳ người nào cũng không được lấy bất kỳ lí do nào, cắt ngang cuộc họp của công ty.”
Trong phòng hội nghị nháy mắt im lìm.
“Vừa rồi là tội phạm luật, nhưng không có người nào mở miệng ngăn cản tôi.”
“Phạt mỗi người ở đây viết bản kiểm điểm 20 nghìn chữ”
Đám nhân viên: "..”
“Nhưng..”.
Mặc Hiên Sâm điều chỉnh xe lăn xoay người: “Hôm nay tâm trạng ông chủ tốt, lương của mỗi người tháng này tăng 5%, giải tán”
Nói xong, người đàn ông đẩy xe lăn rời khỏi phòng họp.
Sau lưng, truyền đến thanh âm reo hò của các nhân viên.
Khi tiến vào thang máy, bên môi Mặc Hiện Sâm vẫn còn mang theo ý cười nhàn nhạt.
Có lẽ là bị cô nhóc kia ảnh hưởng rồi.
Trước kia, anh chưa từng để ý đến cảm nhận của mấy người này.
"Anh Mặc”.
Ông Chu vừa đẩy xe lăn của Mặc Hiền Sâm từ trong thang máy tầng một đi ra, một người phụ nữ mặc một chiếc váy dài màu đỏ tiến tới: “Anh Mặc, tôi đặc biệt đến đây để xin lỗi anh, tôi.."
Mặc Hiên Sâm phất tay, không nói chuyện.
Ông Chu nhíu mày: “Cô à, bây giờ ông chủ có chuyện quan trọng cần làm, nếu cô có việc, ngày mai lại đến đi” Nói xong, cũng không để ý đến biểu cảm của người phụ nữ kia ra sao, liền đẩy xe lăn của Mặc Hiên Sâm rời đi.
Đứng giữa đại sảnh, trên gương mặt trắng nõn của người phụ nữ váy đỏ hiện lên một tia u ám.
Dãy phòng học của đại học