Không khí trong văn phòng trở nên yên lặng.
Giáo viên môn Toán cao cấp kinh sợ nhìn Mặc Hiên Sâm: “Cậu không đùa đó chứ?”
Anh trai của Tô Hiểu Nhiên, có bản lĩnh lớn vậy sao?
“Đương nhiên không có.”
Mặc Hiên Sâm cười nhạt: “Nếu thầy cảm thấy tôi ăn nói bừa nãi, tôi có thể để người của tôi dẫn theo thầy cùng hành động.”
“Nhưng…”
Giọng nói trầm thắp của người đàn ông mang theo vài phần mỉa mai: “Nhưng nghe giọng nói của thầy thì có lẽ tuổi của thầy cũng không nhỏ, thuộc hạ của tôi đều là máy người trẻ tuổi, sợ thầy chịu không nỗi.”
Thầy giáo cau mày, người đàn ông trước mắt này nói, nghe giọng nói của ông ta đoán ông ta không còn trẻ?
“Thầy ơi, anh em không nhìn thấy.”
Nhìn thấu nghỉ ngờ trong lòng thầy giáo, Tô Hiểu Nhiên nhanh chóng mở miệng giải thích.
Lúc này thầy giáo mới chợt hiểu ra.
Nhưng ông ta vẫn có chút không rõ: “Tô Hiểu Nhiên, không phải em là hộ nghèo sao?”
Tại sao lại có phụ huynh như thế này, còn có thế lực như vậy?
Tô Hiểu Nhiên mím môi, nhất thời không biết nên nói sao.
“Xem ra tin tức phong tỏa rất tốt.”
Mặc Hiên Sâm nhếch môi cười nhạt: “Không biết thầy giáo có nhớ không, lúc trước có một ngày, có một đám người áo đen đến tìm Tô Hiểu Nhiên.”
Thầy giáo cau mày suy nghĩ, gật đầu: “Có chuyện như thế.”
“Đó là người nhà của tôi.”
Mặc Hiên Sâm mặt không đỏ tim không đập nói dối: “Thật ra Tiểu Nhiên là cô chủ bị thất lạc, không lâu trước đây mới tìm lại được.”
Dăm ba câu của anh, đã dọa cho thầy giáo ngây người ra, chẳng những thật sự coi Tô Hiểu Nhiên là cô chủ bị thất lạc, khi đưa tiễn bọn họ còn rất cung kính với Tô Hiểu Nhiên.
“Thầy ơi, chúng em về trước đây.”
Tô Hiểu Nhiên đỏ mặt, có chút ngại ngùng tạm biệt với thầy giáo, rồi đẩy xe lăn của Mặc Hiên Sâm, đi như bay xuống tầng.
“Ông xã, anh thật là, sao lại lửa thầy giáo như thế chứ?”
Đợi đến khi xe lăn xuống tầng, Tô Hiểu Nhiên mới không nhịn được mà oán trách.
Thầy giáo dạy Toán cao cấp ngoại trừ biết giải những đề toán phức tạp ra, thì đầu óc rất đơn giản.
Mặc Hiên Sâm nói như thế, ông ta chắc chắn sẽ nghĩ rằng cô thật sự là cô chủ bị thất lạc, về sau nhất định sẽ đối xử khách sáo với cô như vừa nãy.
Tô Hiểu Nhiên vừa nghĩ tới liền không thoải mái.
“Chanh nhỏ.” Mặc Hiên Sâm cười nhạt gọi cô.
“Cái gì?”
Trong giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo vài phần trêu chọc: “Mấy người mọt sách, đều ngốc giống em và thầy giáo vừa rồi sao?”
Tô Hiểu Nhiên: “…”
“Chúng em không phải là mọt sách, chúng em là nghiêm túc.”
“Chỉ nghiêm túc với vấn đề trên sách vở sao?”
“Không phải.
Đối với cái gì chúng em cũng nghiêm túc.” Tô Hiểu Nhiên tức giận sửa lại.
“Anh Mặc.”
Xe lăn của Mặc Hiên Sâm vừa từ thang máy đi ra, người phụ nữ váy đỏ đã chờ ở đại sảnh trước đó lại tiền lên đón lần nữa: “Anh Mặc, tôi tới để xin lỗi.”
Cô ta còn chưa nói xong, thì trông thấy Tô Hiểu Nhiên ở sau người Mặc Hiên Sâm, bỗng dưng im bặt lại.
Môi người phụ nữ có chút run run: “Anh Mặc, người này là…”
“Bà xã tôi.”
Mặc Hiên Sâm hơi nhíu mày: “Tôi nói rồi, không cần cô xin lỗi.”
Nói xong, người đàn ông giơ tay vỗ nhẹ lên mu bàn tay Tô Hiểu Nhiên: “Chúng ta đi.”
Tô Hiểu Nhiên nghiêm túc “Vâng” một tiếng, tiếp tục đẩy Mặc Hiên Sâm đi về phía cửa ra vào.
Người phụ nữ sửng sốt trong chốc lát, đuổi theo lần nữa: “Anh Mặc, tôi chờ anh cả một buổi tối rồi, dù sao anh cũng nên nghe tôi nói lời xin lỗi chứ?”
Trong giọng nói vội vàng của người phụ nữ mang theo chút nghẹn ngào.
Tô Hiểu Nhiên không nhanh không chậm đẩy Mặc Hiên Sâm đi về phía trước, vẻ mặt nghỉ hoặc: “Ông xã, cô ta là ai thế?”
Người phụ nữ này, hình như cô chưa từng gặp qua.
*Tôi tên là Cố Tử Dao.”
Người phụ nữ đuổi đến, đứng song song với Tô Hiểu Nhiên, tự giới thiệu với Tô Hiểu Nhiên: “Tôi là con gái nhà họ Cố ở Thành Tây.”
Cố Tử Dao?
Cái tên này có chút quen.
Tô Hiểu Nhiên cau mày suy nghĩ hồi lâu, bỗng nhiên hai mắt tỏa sáng: “Cô chính là người bị Mặc Tử Hàn… cái đó đúng không?”
Lần đầu tiên, khi cô cùng Mặc Hiên Sâm trở về nhà tổ nhà họ