“Nếu bà Mặc không muốn cho tôi ôm, vậy thì thôi.”
Mặc Hiên Sâm thấy rõ sự do dự trong mắt Tô Hiểu Nhiên, vì vậy người đàn ông đầy xe lăn, xoay người rời đi.
Tô Hiểu Nhiên đứng tại chỗ, nhìn bóng lưng anh rời đi, trong lòng cảm thấy phức tạp.
Ông Chu cau mày một cái, nhìn Tô Hiểu Nhiên bát lực: “Bà chủ, cô ổn không?”
“Tối nay cậu chủ đàm phán vô cùng thành công, Tập đoàn Tô Thị đã cướp được đơn hàng lớn nhất trong quý, cậu chủ cảm thấy mợ chủ nghe được tin tức này nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, cho nên đàm phán vừa kết thúc cậu ấy cứ như vậy mà tới đây chờ mợ chủ.”
“Cậu ấy sớm đã biết mợ cùng bạn đi ăn cơm ca hát ở lâu đài Tím, cậu ấy không muốn ảnh hưởng đến giao tiếp của mợ với các bạn trong lớp, cũng biết mợ không muốn để lộ cậu ấy ở trước mặt bạn học mợ, cho nên vẫn ở đây chờ mợ.”
“Cũng không có cử người nói cho mợ biết cậu ấy đang đợi mợ.”
“Kết quả mợ vừa về lại có thái độ này, đầu tiên là nói cậu ấy không nên sờ cỗ của mợ, sau đó lại không chịu cho cậu ấy ôm mợ.”
“Nếu như tôi là cậu ấy, nhất định tôi sẽ vô cùng khó chịu, mợ làm tổn thương người khác quá mức rồi.”
Đây là lần đầu tiên ông Chu nói nhiều với Tô Hiểu Nhiên như vậy.
Tô Hiểu Nhiên sửng sốt, cả người có chút hoảng hốt.
Là như vậy sao?
Đường Nhất Vi cau mày đầy Tô Hiểu Nhiên một cái: “Đang nghĩ gì vậy? Chồng cậu đang tức giận, còn không mau đi dỗ dành.”
Tô Hiểu Nhiên bị đầy lảo đảo lùi về sau mấy bước cuối cùng cũng hoàn hỗn, trực tiếp đuổi theo hướng Mặc Hiên Sâm.
Nhìn bóng lưng cô gái dần dần biến mắt, Đường Nhát Vi chớp chớp mắt với ông Chu: “Cậu chủ nhà ông trả lương cho ông cao không?”
Liều mạng nói tốt cho Mặc Hiên Sâm như vậy, hiều đạo lý lấy tình cảm điều khiển lý trí, còn bổ sung bằng những lời như “Nếu tôi là cậu chủ nhát định vô cùng khó chịu “.
Người này hoàn toàn không phải tài xế, mà là nhà diễn thuyết mới đúng.
Đối mặt với chất vấn của Đường Nhát Vi, ông Chu cười nhạt một tiếng: “Tiền lương không cao.”
“Nhưng mà tiền thưởng tháng này chắc chắn cao.”
Khi Tô Hiểu Nhiên đuổi theo xuống lầu, Mặc Hiên Sâm đang được Bát Ngôn đỡ lên xe.
Cô đưa tay lên nắm lấy bàn tay đang định đóng cửa xe, trực tiếp bước một bước dài chui lên xe, sau đó đặt mông ngồi xuống.
Sắc mặt Mặc Hiên Sâm không thay đổi ngồi trong xe nhìn về phía trước: “Bà Mặc không cần phải miễn cưỡng.”
“Nếu như không muốn ngồi chung xe với người mù như tôi, tôi có thể sắp xếp một chiếc khác cho em.”
Tô Hiểu Nhiên thở hồn hển dựa vào ghé bằng da thật vỗ ngực: “Ông xã, em sai rồi.”
Lông mày của người đàn ông khẽ nhếch: “Bà Mặc sai chỗ nào?”
Giọng nói từ tính trầm thấp của anh vừa có máy phần tự giễu, vừa có máy phần cô đơn: “Bà Mặc ghét bỏ tôi cũng đúng.”
Tô Hiểu Nhiên: “…”
Trời đất chứng giám cô không cô ghét bỏ anh.
Cho tới bây giờ cũng không có.
Chỉ là cô có chút dao động với những lời nói của Có Tử Dao, có chút không thể tin được phán đoán của chính mình từ trước đến giờ.
“Bất Ngôn.”
Thấy cô không nói lời nào, Mặc Hiên Sâm nhàn nhạt mở miệng nói với Bất Ngôn ngồi ghế kế bên ghế tài xế: “Để quản gia Bạch mang một chiếc xe khác đến đây, đưa chị dâu cậu trở về.”
“ð„“
Cậu trai trẻ nhắc điện thoại lên, nhanh chóng bắm gọi một dãy số: “Quản gia Bạch, mang xe tới trường học, đón…”
Cậu ta còn chưa kịp nói hết lời, Tô Hiểu Nhiên đã đứng dậy giơ tay giật điện thoại di động của cậu ta: “Quản gia Bạch, chỉ là nói đùa thôi, đã muộn như vậy rồi, không cần mang xe tới.”
Sau đó, cô gái nhỏ cúp máy, trả điện thoại cho Bất Ngôn.
Bất Ngôn nhíu mày có chút ủy khuất nhìn Mặc Hiên Sâm: “Còn gọi nữa không?”
“Không gọi nữa.”
Mặc Hiên Sâm còn chưa kịp lên tiếng, Tô Hiểu Nhiên đã trực tiếp mở miệng từ chối: “Anh với em là vợ chồng, sao lại chia xe về nhà?”
Trong bóng tối, một nụ cười nở trên môi người đàn ông.
Nhưng anh vẫn tiếp tục một bộ dạng, tự giễu, cô đơn, hiu quạnh, tiếp tục nói: “Nhưng bà Mặc không phải phải là ghét bỏ tôi sao?”
“Em không có.”
Tô Hiểu Nhiên hít sâu một hơi, quay đầu trực tiếp ôm lầy mặt Mặc Hiên Sâm, hôn một cái, lại tiếp tục hôn một cái.
Ông xã của cô đẹp trai như vậy sao có thể gạt cô được.
Ông xã của cô dịu dàng như vậy, nhát định là Cố Tử Dao đang