“Vợ cậu đâu rồi?”
Ngồi trong phòng khách của Nhà họ Mặc, Cố Minh Chung vừa uống trà, vừa nhẹ giọng hỏi.
Mặc Hiên Sâm thản nhiên mà nhíu mày lại: “Có lẽ là đi học rồi.”
Lúc nãy lúc ăn mì, quản gia Bạch nói bên phía Châu Âu xảy ra một chút vần đề nên anh đã đến phòng khách làm việc, quả thật quên để ý đến cô.
Có điều chắc là đi học rồi.
Cô ấy trừ đi học và tự học ra, hình như cũng không có trò vui nào khác cả.
“Ò, hóa ra vẫn còn là sinh viên à.”
Cố Minh Chung cố ý cười nhạo Mặc Hiên Sâm bằng ánh mắt đen tối: “Không nghĩ tới Mặc Hiên Sâm cắm dục nhiều năm vậy mà lại thích nhỏ như vậy?”
Mặc Hiên Sâm cười lạnh mà rót một ly trà rồi nhấp một ngụm: “Tôi nhớ tôi đã từng nói, chế nhạo ông chủ một câu, tiền lương giảm một nửa.”
Cố Minh Chung nở nụ cười: “Tôi lại không quan tâm đến chút tiền lương đó của cậu.”
Nói xong, anh ta duỗi thắt lưng một cái: “Chỉ có điều, lần này cậu dùng loại phương pháp này gọi tôi trở về, chỉ là vì để cậu và vợ cậu về quê chơi máy ngày, cũng phải cho tôi một chút lợi ích chứ?”
“Muốn cái gì?”
“Muốn một cô giúp việc nhà cậu.”
Bàn tay đang rót trà của Mặc Hiên Sâm hơi hơi ngừng một chút: “Cô giúp việc?”
Anh nhớ, giúp việc nữ ở đây của anh, phần lớn đều là người trên bốn mươi cả mà.
Điểm này, trước khi Cố Minh Chung chưa ra nước ngoài là đã biết rồi.
Một lúc lâu sau, anh cười khẽ một tiếng: “Cậu xác định?”
“Đương nhiên.”
Cố Minh Chung nhắm mắt lại, trước mắt anh ta còn có thể hiện ra đôi mắt lóe sáng của cô nhóc kia: “Muốn cái cô nhỏ tuổi nhất nhà cậu ấy.”
Thoạt nhìn cô cũng chỉ có mười bảy mười tám tuổi, tất nhiên là người trẻ tuổi nhất ở đây rồi.
“Đúng rồi, nơi này của cậu không thuê trẻ con lao động đó chứ?”
“Đương nhiên.”
Vậy người nhỏ tuổi nhất chính là cô không sai rồi.
Mặc Hiên Sâm bưng trà mà nhấp nhẹ một ngụm: “Khẩu vị nặng như vậy từ lúc nào vậy?”
Cố Minh Chung thản nhiên mà nhướn môi cười cười: “Cậu không hiểu đâu.”
Thật ra Cố Minh Chung nói là tuổi nhỏ nhát, là có ẩn chứa tư tâm nữa.
Cô nhóc kia là làm vườn ở bên ngoài, nếu Mặc Hiên Sâm chưa từng gặp cô, rồi được anh ta nhắc tới như vậy mà phát giác ra lỡ đâu anh không nố thì làm sao?
Cho nên kiểu điều kiện nhỏ tuổi nhất này, anh sẽ không để ý, sẽ chỉ để quản gia đi sắp xếp thôi.
Cố Minh Chung vừa lòng uống trà.
Anh ta đã không thể chờ được mà muốn nhìn thấy lúc bộ dạng lơ mơ đầy mặt của cô nhóc kia khi bị đưa đến biệt thự nhà anh ta rồi.
“Cứ quyết định như vậy đi, ngày mai bảo cô ta đến nhà mình báo cáo.”
Mặc Hiên Sâm ừ một tiếng, bên môi anh mỉm cười: “Cậu đừng có hối hận đó.”
Tuy Tô Hiểu Nhiên đã học đại học ở thành phố Lưu Sa hơn một năm rồi, nhưng cuộc sống của cô trước khi gả cho Mặc Hiên Sâm chính là mỗi ngày đều ở thư viện, phòng học, ký túc xá.
Cho nên cô cũng không quen thuộc với thành phố Lưu Sa.
Tiệm giặt quần áo mà Cố Minh Chung nói đến kia, cô đứng ở cửa xác nhận một hồi lâu, cuối cùng mới đi vào.
Chờ tới lúc cô xách mẫu giấy nhắn của tiệm giặt quần áo trở về thì chiếc Cayenne màu đen ở ngoài cửa kia đã không thấy đâu nữa rồi.
Đi nhanh như vậy à.
Cô cúi đầu nhìn nhìn quần áo đã giặt sạch ở trong tay, còn chưa kịp đưa cái này cho anh ta nữa.
Chẳng qua cũng không sao cả, nếu anh ta còn đề ý đến quần áo của mình thì sớm muộn gì cũng sẽ tìm cô đòi thôi.
Vì thế cô gái nhỏ bỏ giấy nhắn vào trong bọc, cô gắn vòi tưới nước đã sút ra rồi tiếp tục tưới nước.
Đợi cho cô tưới hết cho tất cả cây cối trong vườn, cô mới mang một thân đầy vết nước đi vào trong biệt thự.
Mặc Hiên Sâm đang tựa vào sô pha uống trà.
Phía xa xa, anh nhìn thấy cô nhóc kia mang một thân đầy nước đứng ngoài cửa.
“Lại đây.”
Người đàn ông thấp giọng lên tiếng.
Tô Hiểu Nhiên giương mắt, đôi mắt to vào lúc nhìn thấy Mặc Hiên Sâm thì lập tức cười đến cong cong lên.
Cô nhanh chóng chạy nhanh bỗổ nhào vào trong lòng anh: “Ông xã, anh làm xong rồi hả?”
hy DỊ Mặc Hiên Sâm thản nhiên mà cười cười: “Làm cái gì đó? Ướt sũng vậy?”
Lúc này Tô Hiểu Nhiên mới ý thức được cả trên người đều ướt cả.
Vết nước ướt sườn sượt từ chỗ cô ôm Mặc Hiên Sâm mà thắm vào quần áo của anh.
Cô vội vàng chui ra khỏi lòng anh,