Mặc Hiên Sâm cười khẽ, ánh mắt dưới tắm lụa đen dừng lại trên vùng bụng bằng phẳng của cô: “Anh cũng rất muốn tặng cho bà nội món quà này, nhưng loại hạt giống này mới trồng cũng chưa đến một tháng nữa, cho dù có muốn nẫy mầm thì cũng không kịp thời gian đâu.”
Mặt của Tô Hiểu Nhiên “Bùm” một cái mà đỏ tới mang tai ngay lập tức.
“Chỉ có thể tặng mấy món đồ tầm thường cho bà nội trước thôi.”
Nhìn khuôn mặt đỏ rực của cô, người đàn ông hài lòng mà cười: “Đẩy anh đi ăn cơm, cơm nước xong thì cùng nhau đi nghiên cứu quà, hửm?”
Tô Hiểu Nhiên gật đầu: “Ừm.”
Mặc Hiên Sâm không hề nuốt lời.
.Ăn cơm tối xong, anh thật sự đưa Tô Hiểu Nhiên đến trung tâm thương mại mua quà.
Trên đường đi đến siêu thị, ít nhiều gì thì trong lòng Tô Hiểu Nhiên vẫn có hơi lo lắng.
.
Truyện mới cập nhật
Mặc Hiên Sâm không nhìn thấy cái gì hết, đi dạo trong siêu thị, anh cũng chỉ có thể nghe một chút tiếng động, tùy tiện sờ sờ mà thôi.
Hơn nữa hôm nay lại là cuối tuần, lỡ đâu có nhiều người trong siêu thị, tai của anh có nhạy bén đến đâu, cũng không quá có ích.
Nhưng đợi đến khi đến trung tâm thương mại thì cô mới phát hiện, trong trung tâm thương mại vậy mà lại không có ai?
Trung tâm thương mại vốn nên dòng người đông đúc thì hôm nay thế mà lại im lặng đến mức chỉ có thể nghe thấy tiếng nhạc truyền ra từ loa truyền phát của trung tâm thương mại mà thôi.
Ngoại trừ nhân viên làm việc ra, cô và Mặc Hiên Sâm vậy mà lại là hai khách hàng duy nhất đi dạo trung tâm thương mại.
Cái này…
“Trung tâm thương mại này của nhà họ Mặc.” Đại khái là đoán được suy nghĩ trong đầu cô, người đàn ông nhàn nhạt nói.
Tô Hiểu Nhiên bừng tỉnh đại ngộ.
“Nhưng, cuối tuần chính là lúc trung tâm thương mại thu lợi nhuận, cứ bị đóng như vậy, có bị lỗ tiền không?”
Mặc Hiên Sâm cười nhạt một tiếng: “Tuy nơi này của nhà họ Mặc, nhưng bây giờ trung tâm thương mại này thuộc danh nghĩa của Mặc Tử Hàn.”
“Có lỗ thì cũng là lỗ tiền của Mặc Tử Hàn.”
Tô Hiểu Nhiên mím môi: “Vậy thì lỗ chết anh ta.”
Giọng điệu kiên định của cô làm cho Mặc Hiên Sâm cười cười: “Chán ghét anh ta như vậy sao?”
“Đương nhiên rồi.”
Bây giờ có nhắc tới cái tên Mặc Tử Hàn này, Tô Hiểu Nhiên vẫn cảm thấy ghê tởm.
“Thật ra bản chất của anh ta không xấu.”
Người đàn ông thở dài một tiếng: “Nếu đã muốn cho anh ta lỗ chết, vậy thì lấy nhiều đồ đáng tiền một chút đi.”
“Chúng ta đến đây, không cần phải trả tiền đâu.”
Tô Hiểu Nhiên gật đầu: “Ừm.”
Nhưng rốt cuộc thì cái gì đáng giá chứ?
Tô Hiểu Nhiên cũng không biết.
Cô đẩy Mặc Hiên Sâm đi dạo trong trung tâm thương mại một hồi lâu, mua cho bà nội một bồn ngâm chân thông minh, mua dụng cụ mát xa, mua điện thoại cho chú với thím, còn mua rất nhiều đồ bảo vệ sức khoẻ.
Cuối cùng, cô ở khu vực sách giáo khoa mà mua nguyên hai bộ “Năm năm thi đại học ba năm mô phỏng”
cho cặp sinh đôi Bạch Minh, Bạch Tú nhà chú.
Nhìn thấy quà mà cô mua cho đứa em trai, cuối cùng Mặc Hiên Sâm cũng không nhịn được mà cười ra tiếng: “Bọn chúng sẽ hận em đó.”
Tô Hiểu Nhiên nghiêm túc mà đóng gói sách bài tập lại: “Vì sao lại hận em chứ? Bọn chúng sắp lên lớp 12 rồi, đang cần cái này.”
Mặc Hiên Sâm cười nhạt: “Cũng không phải mỗi người đều thích học giống em đâu.”
“Nhưng học là con đường duy nhất để bọn chúng rời khỏi vùng sơn thôn mà.”
Tô Hiểu Nhiên nghiêm túc, đôi mắt vừa đen lại vừa sáng: “Trẻ em trong thôn không thể so được với thành phó, phải rất cố gắng mới có thể sống những ngày tháng tốt được.”
Nhìn đôi con ngươi đen nhánh của cô, trong lòng Mặc Hiên Sâm hơi hơi đau nhói: “Vậy còn em? Lúc trước em cố gắng đến mức nào?”
Tô Hiểu Nhiên cười cười: “Đầu óc em thông minh, mỗi ngày em chỉ cần học mười hai tiếng đồng hồ là đủ rồi.”
Anh ngoắc tay bảo cô đi tới.
Cô ngoan ngoãn đi tới.
Người đàn ông kéo cô vào trong lòng mình: “Mỗi ngày học mười hai tiếng đồng hồ không mệt sao?”
“Không mệt.”
Cô gái lắc đầu, cô cười tủm tỉm mổ lên mặt anh một cái: “Dù sao thì em cũng không có bản lĩnh gì khác, nếu học tập thật tốt có thể khiến cho chú và thím sống những ngày tháng tốt đẹp, cho dù có học mười tám giờ, thì em cũng nguyện ý.”
Mặc Hiên Sâm ôm cánh tay của cô, dần dần mà siết chặt lại: “Thật ra em chỉ cần bản thân sống tốt là được rồi.”
Tô Hiểu Nhiên lắc đầu: “Như vậy quá ích kỷ rồi.”
“Chú với thím còn có bà nội nữa, bọn họ đã cùng nuôi em lớn lên, em