"Ấy, Lục gia!" Phương Y Trì còn chưa phản ứng, khách nhân sau lưng đã mở miệng, "Ngài trở về Bắc Bình rồi sao?"
"Vị này là?" Hạ Lục gia kéo cậu ra sau lưng, hất đầu hỏi: "Thế nào, cũng muốn đánh người?"
Đương nhiên Hạ Lục gia biết Phương Y Trì cùng khách nhân này không phải đánh nhau mà là mua bán, nhưng hắn nói 'đánh người' thì chính là 'đánh người', khách nhân chỉ đành ngậm miệng chịu thiệt, cũng không dám gánh cái rủi ro cãi lời Hạ gia.
"Làm sao có thể chứ?" Khách nhân chắp tay cười trừ, "Bọn tôi còn nhận thức nhau đây."
"Có phải hay không, Phương Y Trì?"
Cậu khó khăn thò đầu ra từ sau lưng Hạ Lục gia, nghiêm mặt đáp một tiếng: "Đúng vậy, đây là khách quen của tôi."
Phương Y Trì vừa nói xong, lại muốn ói. Nhưng trong lòng cậu hiểu rõ, hiện giờ là bởi có Lục gia cản giúp mình, khách nhân mới bày ra sắc mặt tốt, có lẽ chờ Lục gia đi, khách tới tiêu tiền tất cả đều là ông lớn, tội trạng này của cậu đủ cho cậu không dậy nổi.
"Một chút chuyện nhỏ như vậy, sao dám để Lục gia phí tâm?" Khách nhân âm thầm trợn mắt lườm Phương Y Trì một cái, phất tay áo bỏ đi.
Một cơn gió lạnh thổi qua, cậu run cầm cập, lanh mồm lanh miệng lúc gặp khách bình thường tan biến đâu hết, lắp bắp tạ ơn: "Lục gia, đa tạ."
"Tạ cái gì?" Hạ Lục gia nghiêng đầu nhìn Phương Y Trì một cái, giễu cợt nói, "Cậu không phải đang kiếm tiền sao? Là tôi xen vào việc của người khác."
Nét mặt cậu cứng lại.
Hạ Lục gia nói xong, xoay người về phía trước đi hai bước, thấy sau lưng không một tiếng động, không nhịn được nói: "Ngẩn người ở đó làm gì? Chờ người ta quay lại đòi tiền à."
"Tôi..."
"Bắt kịp tôi." Hạ Lục gia không cho Phương Y Trì cơ hội từ chối, hai tay đút trong túi áo bành tô, bước nhanh về phía xe hơi, đến trước cửa xe, quay đầu nhìn lại, thấy cậu xách vạt váy vất vả chạy tới bên mình, khóe miệng hơi ngoắc lên không dễ phát hiện, "Làm sao, bị người sờ đến mềm chân?"
Sắc mặt Phương Y Trì càng trắng hơn.
Lòng Lục gia mềm nhũn, không nỡ trêu chọc cậu nữa, né người mở cửa xe, "Tôi đưa cậu về nhà."
"Không cần," Phương Y Trì nào dám để cho Lục gia hộ tống, bị dọa sợ đến lắp bắp, "Tôi... tôi ở rất gần..."
"Bảo cậu lên xe thì lên đi."
Chân cậu mềm nhũn, xiêu vẹo dính sát ghế ngồi.
Hạ Lục gia thấp giọng cười một tiếng, cúi người chui vào buồng xe, nói, "Người người đều nhìn cậu chằm chằm, nếu lúc này tôi không đưa cậu về, ngày khác không chừng bọn họ sẽ tìm cớ tiếp tục bắt nạt cậu."
Phương Y Trì nghe được sửng sốt một chút, "Bắt nạt... liền bắt nạt thôi." Cậu làm việc ở hiệu ăn Bình An mấy năm, biết khách tới dùng cơm đều không có đức hạnh tốt lành gì, ngược lại còn lo lắng cho Lục gia hơn, "Nhưng nếu bên ngoài truyền ra chuyện hai ta, thứ bị phá hỏng chính là danh tiếng của ngài."
Phương Y Trì thản nhiên nói, hoàn toàn hiểu rõ mình không phải người có mặt mũi gì mà mất. Đối với phỏng đoán của người ngoài cũng chỉ có thế cười một tiếng, có khi còn được người ta khen một câu "thức thời", biết chọn trúng Lục gia.
Hạ Lục gia không hài lòng, ghét nhất chính là cậu tự đạp mình nát bét, "Danh tiếng tôi cần cậu quản?"
"Đúng vậy, ngài là dạng nhân vật gì chứ?" Phương Y Trì phờ phạc cười cười, nghiêng đầu ngắm cảnh sắc bên ngoài cửa xe, tủi thân hay không chẳng quan trọng nữa, dẫu sao, nếu không phải đến bước đường cùng, ai cũng sẽ không chọn làm loại chuyện này.
Nghề này trên bề nổi gọi là người phục vụ, trên thực tế là vũ nam bán tiếng cười, khách yêu cầu diễn cái gì, bọn họ phải diễn cái nấy, gặp phải kẻ tính tình không tốt, vẫn phải cười là điều đương nhiên không cần nói đến, ngoài ra còn bị ép uống rượu, uống đến nôn ra mật xanh mật vàng cũng là chuyện thường, cho nên thân thể những người phục vụ trong hiệu ăn cơ bản đều không quá tốt.
Nói trắng ra chính là ăn bữa cơm thanh xuân*, Phương Y Trì sớm đã nhìn thấu điều này.
(*ý chỉ những nghề nghiệp có tuổi thọ ngắn, cơ bản chỉ có thể hành nghề khi còn trẻ đẹp, như người mẫu, tiếp viên,...)
Nhưng cậu muốn chữa bệnh cho em gái, không có việc nào khác kiếm tiền nhanh hơn trở thành người phục vụ.
Người bạn giúp cậu chườm mặt-A Thanh cũng vậy, nhà y không chỉ có mẹ già lâm bệnh nặng, còn có người cha nợ nần chồng chất, nếu không phải làm người phục vụ còn kiếm được chút tiền về, cánh tay cũng đã sớm bị chủ nợ chặt mất.
Mỗi nhà mỗi cảnh, nhân vật giống như Hạ Lục gia đây,