Hạ Lục gia lười biếng tựa trên nệm, bàn tay to lớn vuốt ve trên cánh mông mượt mà của Phương Y Trì, kẹp lấy cuộn tiền cài trên mép quần nhỏ giữa khe mông cậu, nhẹ nhàng rút ra.
"Bẩn." Hạ Lục gia dứt khoát thu tay, "Đừng muốn."
"Không được, tôi..." Phương Y Trì bị một tiếng "bẩn" kia đâm phát đau, khóe mắt rỉ nước, muốn phản bác nói rằng mình không bẩn, chỗ đó cũng được rửa ráy sạch sẽ, nhưng trước mặt Lục gia, lời không nên nói thì dù có bị đánh nát răng phải nuốt vào trong bụng, cậu cũng sẽ im lặng.
"Không phải chỉ là năm ngàn sao? Tôi cho cậu." Hạ Lục gia khó nhịn khiêu mi, ném tiền vừa rút ra qua một bên, thuận tay lấy ví da ra.
Kết quả là trong ví da không có một đồng nào.
"Chết tiệt." Hạ Lục gia trầm giọng mắng, nhớ lại thời điểm mình rời tiệm cơm đã đem hết tiền trong ví đưa cho quản lí, nhưng trước mặt Phương Y Trì, có mấy lời không thể nói thẳng, chỉ có thể đem ví da hung hăng nhét lại chỗ cũ, sửa lời: "Cùng tôi về nhà lấy."
"...Lục gia."
"Dù sao tôi cũng vừa sờ đấy thôi." Hạ Lục gia cắt lời Phương Y Trì, một lần nữa nhắm mắt lại dựa lưng trên ghế, giống như muốn nghỉ ngơi, nhưng lại không có ý thả lỏng tay đang ôm bên hông cậu ra.
Phương Y Trì lòng run rẩy ngồi trên đùi Lục gia, xe xóc một cái, cậu lại run một cái, nhớ tới xúc cảm vừa rồi được chạm vào, chân mềm đến không bò dậy nổi, lại vẫn không hiểu được ý tứ trong lời Lục gia.
Hạ Lục gia khẳng định không phải cái loại kim chủ nhét tiền đòi sờ mông người khác, hắn đưa tay ra cũng chỉ vì muốn giúp mình rút cuộn tiền trong quần lót ra, không có mục đích gì khác.
Nói...nói như vậy, Hạ Lục gia không phải thấy mình bẩn, mà là cảm thấy đống tiền kia bẩn sao?
Khuôn mặt nhỏ hết đỏ rồi trắng, trắng rồi lại đỏ, đầu óc rối bời, không dám nghĩ thêm nữa. Tệ hơn là, con đường quá mức lắc lư, cậu ngồi trên đùi Lục gia, cạ cạ một hồi không tránh khỏi sinh ra chút cảm giác.
Bình thường bị người mò qua, cậu chưa bao giờ động tình, duy chỉ có hôm nay, cách mấy tầng vải vóc va chạm, lại thấy cả người nóng như thiêu đốt.
Xem ra A Thanh nói rất đúng, động tình cũng phải tùy người, có kẻ dù cho động tay động chân nhiều hơn nữa, cũng chẳng bao giờ sánh bằng một ánh mắt câu hồn.
Phương Y Trì cảm thấy hồn phách mình sắp bị Lục gia câu đi mất, cậu dè dặt ngẩng đầu, nhìn lên gò má căng chặt của hắn, nhưng không biết Lục gia cũng đang quan sát cậu qua lớp kính xe.
Sao lúc này lại nhút nhát thế, trước mặt khách nhân khác không phải rất lẳng lơ hay sao?
Hạ Lục gia còn đang muốn cảm thụ một chút Phương Y Trì chủ động sẽ như thế nào, đáng tiếc tên tiểu tử này trước mặt người lại quá cẩn trọng, ngay cả bắp đùi cũng run lẩy bẩy.
Phát run cái gì chứ?
Lục gia nhủ thầm: Coi như tôi nhất định phải đem em ăn sạch vào bụng, cũng không phải hôm nay đâu nha!
Một tấm bảng hiệu phong cách cổ xưa chợt lóe qua ngoài cửa xe.
"Chờ chút chờ chút!" Phương Y Trì chợt hớt hải kêu lên: "Lục gia, dừng xe... dừng xe một chút được không?"
"Dừng xe." Hạ Lục gia thuận theo phân phó cho tài xế, nhưng chưa cho cậu mở cửa xe, "Đi đâu?"
"Mua bánh bơ." Phương Y trì nghiêm chỉnh báo cáo, "Đây là Lục Hoa Cư, hàng bánh bơ ngon nhất Bắc Bình đó."
Hạ Lục gia theo tầm mắt cậu nhìn ra ngoài một cái.
Quả thật là Lục Hoa Cư.
"Được, đi đi." Hạ Lục gia buông tay ra, rốt cuộc cũng thả Phương Y Trì xuống.
Người đàn ông nhìn chằm chằm bóng lưng mảnh khảnh ấy, "Nhớ về."
Phương Y Trì không khỏi cảm thấy có tầm mắt nóng bỏng chiếu lên người mình.
"Đừng để cho người khác thấy tôi làm chuyện không trả tiền..." Hạ Lục gia vừa lẩm bẩm, vừa ra ngoài xe theo, không đi đến Lục Hoa Cư, chỉ tựa vào cửa xe hút thuốc.
Tài xế chờ Phương Y Trì đi xa, mới dám thò đầu hỏi: "Lục gia, ngài sợ cậu ấy chạy hở?"
"Nói bậy nói bạ." Hạ Lục gia cười mắng, "Em ấy có thể chạy đi đâu chứ?"
Chỉ là nói xong, lại thầm thì bổ sung: "Sợ dọa em ấy."
"Ngài cũng đủ dọa người thật."
"Cho cậu lá gan lớn quá rồi nhỉ?" Hạ Lục gia gõ đầu tài xế một cái, rồi vén chiếc nón lính của mình lên một chút, "Cậu thấy em ấy thế nào?"
Tài xế giả ngu: "Ai cơ?"
Hạ Lục gia khẽ híp mắt, tài xế kinh sợ: "Người của ngài đương nhiên hoàn hảo."
"Thôi đi, không nhìn thấy em ấy sợ tôi à?"
"Ngài thứ tội cho tôi đã." Tài xế thấy Phương Y Trì vẫn đang xếp hàng, liền vội vàng nói: "Tôi chỉ có thể đoán thế này thôi."
"...Trong con mắt ngài, mình đã nhớ Phương Y Trì nhiều năm, đúng không?"
Hạ Lục gia gật đầu.
"Nhưng mà Phương Y Trì không biết mà!" Tài xế hung hăng vỗ tay lái một cái, "Ngài tự mình ở đây ra sức cái gì chứ? Những năm này người ta tự dựa sức mình làm người phục vụ kiếm tiền, hoàn toàn không ngờ sau lưng còn có nhân vật như ngài đúng chứ?"
"Toàn Bắc Bình này ngoại trừ mấy anh em đi theo ngài, thì làm gì còn ai biết?"
"Có câu người không biết là không có tội, ngài cũng không thể mong đợi Phương Y Trì đột nhiên thành người tỉnh ra từ giấc mộng, lập tức biết ngài dụng tâm đến đâu chứ?"
"Cho nên tôi nói, trực tiếp ra chiêu luôn! Nói rằng ngài muốn kết hôn với cậu ấy, nói rằng những năm qua đều do ngài đứng sau lưng che chở, nên mới không có ai dám ngủ cậu ta."
Hạ Lục gia gật đầu liên tục, kẹp thuốc lá giữa các ngón tay, dựa vào cửa xe khinh miệt "Ờ" một tiếng, "Theo như cậu nói... tôi chính là kim chủ của Phương Y Trì?"
"Đúng vậy."
"Vậy nếu tôi là kim chủ em ấy... tại sao còn để cho em ấy xuất đầu lộ diện ở hiệu ăn Bình An đây?"
"Này thì... này thì cứ hỏi ngài chứ." Trong nháy mắt tài xế không dám thở mạnh, ngượng ngùng rụt cổ trở về.
"Hỏi tôi cái rắm." Hạ Lục gia phiền não chết, tầm mắt quăng về phía trước cửa Lục Hoa Cư, không thấy bóng Phương Y Trì đâu, sững sờ một chút, vừa chuẩn bị nhấc chân đi đến, lại thấy cậu xách váy chầm chậm chen ra, rồi lại sang quầy bên cạnh xếp hàng tiếp.
Hóa ra bánh bơ còn có nhiều thể loại.
Hạ Lục gia an tâm, lại tiếp tục hút thuốc: "Năm đó lúc rời đi chỉ cảm thấy tiểu tổ tông trông thật đẹp mắt, trong mắt còn có ánh sáng mà thôi, chưa động tâm muốn cưới về."
Tài xế đáp: "Lão gia trong nhà cũng sẽ không đáp ứng."
"Cha tôi năm đó còn quản được tôi, bây giờ làm sao có thể."
"Dạ, bây giờ cánh ngài cứng rồi." Tài xế cười hì hì trêu chọc: "Nhà họ Hạ làm