Nghỉ ngơi ở nhà Lục gia mấy ngày, thói quen ngủ sớm dậy sớm ban đầu của Phương Y Trì đã hoàn toàn rối loạn, mỗi lần mở mắt ra, trời đã sáng choang, lớp giấy bọc cửa sổ bên mép giường luôn rỉ ra thứ ánh sáng trong trẻo mềm mại như ngọc, khiến cậu chẳng phân rõ đâu là thật đâu là hư, cho đến khi Hạ Lục gia mở miệng nói chuyện, mới trong phút chốc được kéo về thực tại.
Hôm nay là một ngày tốt.
Thời điểm Phương Y Trì rời giường, bên người trống không. Cậu mặc trường sam màu xanh, khoác thêm chiếc áo ngắn màu mực, lúc đi ra khỏi Bắc phòng, gặp Vạn Phúc đang vội vã chạy tới.
Vạn Phúc nói: "Gia sáng sớm có chuyện phải ra cổng thành, mới nãy lão gia tử vừa có lệnh, bảo ngài đến nói chuyện."
Sớm không gọi muộn không gọi, hết lần này tới lần khác lại gọi đúng lúc này, rõ ràng là muốn cho cậu một đòn ra oai phủ đầu, Phương Y Trì phải đi, nếu không tuyệt đối sẽ chụp cho Hạ Tác Chu cái mũ 'bất trung bất hiếu'.
Phương Y Trì đứng dưới mái hiên suy nghĩ một hồi, thuận tay nhận lấy cái chườm ấm Vạn Phúc đưa tới.
Vạn Phúc nói: "Làm từ da rái cá đó, Lục gia cố ý dặn dò, phải đưa tới khi ngài thức dậy."
Thì ra là do Hạ Tác Chu bày mưu đặt kế.
Phương Y Trì mím môi cười cười, cậu tuy không hiểu tình yêu, tỉnh tỉnh mê mê tưởng tượng đại khái bóng hình của thứ gọi là tình cảm ấy, nhưng đến hôm nay cũng hiểu được Lục gia đốt tốt với cậu tới mức nào.
Vậy thì càng không thể để Hạ Tác Chu trở thành đầu đề câu chuyện của kẻ khác.
"Đi thôi." Phương Y Trì nhẹ nhàng hít một hơi, biết cửa ải Hạ lão gia tử này nhất định phải qua, đặc biệt là khi cậu đã lĩnh giấy kết hôn với Lục gia, những kẻ ở nơi này, ở một góc độ nào đó mà nói, cũng coi như 'người nhà.'
Vạn Phúc cúi đầu ứng tiếng, bước trước dẫn đường.
Hạ Lục gia tự tay dạy dỗ người làm, cho dù không quay đầu lại, cũng có thể luôn duy trì chính xác khoảng cách hơn nửa bước với Phương Y Trì, còn có thể đúng lúc bồi chuyện: "Tiểu gia, Lục gia bảo, ngài không thích đi, cứ cáo ốm, chờ ngài ấy trở lại hẵng nói sau."
Phương Y Trì ôm lấy túi chườm, lắc lắc đầu: "Không được, nếu hôm nay tôi cáo bệnh không đi, anh có tin không, ngày mai toàn bộ người trong thành Bắc Bình đều sẽ cười nhạo Lục gia nhà các anh."
Cười nhạo Hạ Tác Chu mang theo một kẻ không ra nổi ngoài sáng, còn có gan mặc kệ sắc mặt lão gia tử mà để người phục vụ vào trong nhà.
Vạn Phúc không ý kiến, chỉ nhắc nhở cậu, "Tiểu gia, ngài chú ý dưới chân."
Thì ra là sáng sớm tuyết tan bớt, bùn lầy đầy đất, che phủ đoạn đường vốn bằng gạch đá bằng phẳng.
Phương Y Trì xách vạt áo cẩn thận bước qua, giương mắt liền nhìn thấy mấy cô gái trẻ tuổi mặc đồ xanh im lặng đi qua phía hành lang, trong tay ai cũng bưng thêm một cái mâm nhỏ.
"Đó là người đưa thuốc cho lão gia tử." Vạn Phúc dừng chân, chờ các cô nương đi xa, mới tiếp tục giải thích: "Lão gia tử mấy năm nay thân thể không tốt, đặc biệt mời đại phu đến nhà chính xem mạch."
"Tại sao không mời bác sĩ Nghiêm?" Phương Y Trì hỏi ngược lại, "Tôi nhớ y ngủ lại trong nhà Hạ gia."
Vạn Phúc nghiêng đầu ý vị không rõ cười cười với cậu, "Tiểu gia, có thể mời được bác sĩ Nghiêm, chỉ có ngài và Lục gia thôi."
Dứt lời, dẫn đầu đi về phía tiền viện, Phương Y Trì theo sát phía sau, nghĩ Hạ lão gia tử nếu đang dùng điểm tâm, tuyệt đối là ở phòng chính.
Đúng như dự đoán, vòng qua khoảng sân không có chút sự sống nào, trừ mấy cô nương bưng đĩa thức ăn vội vã lướt qua, là đến thẳng trước cửa căn phòng có hai nha hoàn điểm trang phá lệ gai mắt, một người mặc trang phục xám tro, phía ngoài khoác một chiếc áo ngắn tay chẳng có chút nào liên quan, tóc buộc sau ót, được cố định bởi một chiếc trâm cài; kẻ còn lại mặc trang phục học sinh, thoa rất nhiều phấn, tóc dài đến mang tai, căn bản không thèm liếc nhìn cô gái đứng cạnh mình.
Nàng dựa vào cửa, một cái chân gác lên ngưỡng cửa, cúi đầu cắn hạt dưa trong lòng bàn tay, ăn một hạt, lại há miệng phun một vỏ xuống đất.
Phương Y Trì nhìn mấy chiếc vỏ hạt dưa bị gió tạt luồn trong bụi cỏ, thầm nghĩ cô nương này hẳn là đã chán đến phát điên rồi.
Hai người này dù không nói lời nào, nhưng ánh mắt nhìn chòng chọc lên kẻ hầu người hạ qua qua lại lại, rất sợ thuốc trong tay các nàng xảy ra sơ suất gì.
"Hai vị nãi nãi tức giận cái gì chứ?" Vạn Phúc mở lời.
Y làm việc bên người Lục gia, dù đều là người làm, nhưng thân phận hoàn toàn khác biệt.
Cô nương cài trâm hồi thần, nghiêng đầu mỉm cười, hạt châu nhỏ nối với cây trâm lắc lư theo gió: "Ấy, ngọn gió nào đưa ngài tới đây thế?"
"Không phải là lão gia tử truyền lời sao?" Vạn Phúc nhìn phía trong phòng, "Còn ăn sao?"
"Vẫn ăn." Người đáp là cô nương mặc trang phục học sinh, "Từ sớm hôm nay, sư phó bên Đạo Hương thôn mang tới ra mẻ bánh ngọt mới ra lò, lão gia tử tâm tình tốt, mời Tứ gia tới cùng thưởng thức."
"Tứ gia cũng ở đây?" Vạn Phúc tỏ vẻ giật mình, "Đây là mặt trời mọc đằng Tây hả."
"Còn không phải sao?" Cô nương cài trâm sợ bị đoạt lời, nhanh chóng nói, "Ai lại không biết Tứ gia đi đứng bất tiện, căn bản không ra khỏi cửa chứ?"
Vừa dứt lời, trong phòng truyền tới tiếng ho khan khàn khàn.
"Láo toét, ỷ vào tổ tiên mình xuất thân Bát Kỳ, nên dám nói láo trước mặt ta?"
"Cũng không mở to hai mắt cẩn thận nhìn một chút xem, lão hoàng đế chính là do ta phụng bồi mà lên nổi! Bây giờ lại còn ôm mộng làm tiểu thư đấy, ngay cả chuyện nhà chủ tử cũng dám xen vào, e rằng quên mất nhà họ Hạ là cái dạng gì rồi!"
Cô nương cài trâm bị mắng không đất dung thân, đỏ bừng mặt vén màn cửa: "Lão gia tử, phòng trong nhà Lục gia tới!"
Đây là gây chuyện xong không có cách giải quyết, bèn đẩy Phương Y Trì lên đầu ngọn gió.
Cô nương còn lại tỏ rõ ý đối địch với nàng, dù xem thường Phương Y Trì, nhưng vẫn tỏ vẻ ôn tồn nói: "Thì ra là phòng trong của Lục gia, tôi còn tưởng ai chứ, trông đẹp mắt đến thế."
"... Vốn là lão gia tử gọi ngài đến nói chuyện, tôi nên trực tiếp dẫn ngài vào, nhưng ngài cũng vừa nghe, Tứ gia còn đang ở trong đấy. Vậy phiền ngài đi cùng tôi một chuyến, sang phòng bên cạnh nghỉ ngơi một chút."
Bên cạnh là một gian nhà nhỏ, không quá lớn, nhưng cũng không tính là mộc mạc. Phương Y Trì từ chối cho ý kiến, ngược lại là Vạn Phúc cau mày nói: "E rằng