Nam nhân trong nhà Hạ gia đều anh tuấn, chỉ là Hạ Lục gia mang khí thế quá mạnh mẽ, giống như chuôi đao sắc bén, động một cái là đâm xuyên thân người, cho nên dễ dàng khiến kẻ khác quên mất dung mạo của hắn.
Nhưng Tứ gia lại khác, có lẽ do xương cốt không tốt, nhìn nho nhã khác thường, dưới đầu gối thậm chí còn đặt một quyển sách.
Hạ Lão gia tử thì trông không khác lắm so với tưởng tượng của Phương Y trì, tuổi già sức yếu, ánh mắt cay độc, đong đầy tính toán cùng mỉa mai.
"Đến rồi?" Trong tay Hạ lão gia tử cầm hai hạt óc chó vân vê đùa nghịch, híp mắt dựa trên ghế nằm, tựa như đang quan sát cậu, hoặc như đang nhìn ánh sáng ngoài cửa sổ, "Muốn gặp cậu, không dễ dàng."
"Ngài nói đùa." Phương Y Trì lại trưng ra nụ cười qua loa lấy lệ trước mặt khách nhân, "Là tôi chậm trễ, mấy ngày trước chưa kịp đến thỉnh an ngài."
"Ta nào dám?" Hạ lão gia tử chậm rãi trở mình, lầm bầm mấy câu "Hương trong lò nguội lạnh", lại nói, "Lão Lục hiếm lạ* cậu, che chở nâng niu cứ như là sợ chúng ta ăn thịt cậu vậy."
(* quên mất không chú thích, trong trường hợp này thì từ 'hiếm lạ 稀罕xīhàn' được dùng như động từ với nghĩa tương đương 'yêu thích' nha)
"...Ta vốn cho rằng nó chỉ định cưới vợ nhỏ, chẳng thèm thông báo hàng xóm hương thân, nó ngược lại hay rồi, chỉ một tờ báo, người toàn Bắc Bình đều biết Phương Y Trì nhà cậu muốn vào cửa Hạ gia ta!"
Hạ lão gia tử vừa nói vừa ho khan, Phương Y Trì không rõ tình trạng thân thể lão gia tử, thật không dám phản bác, Tứ gia một mực an tĩnh bên cạnh ngược lại mở miệng trước: "Cha, ngài uống trà đi."
"Uống... uống trà nào?" Hạ lão gia tử nâng bình trà lên, lông mày nhướn lên, nổi giận đùng đùng đập bàn, "Người đâu hết rồi? Trong bình không còn nước nóng, các người là muốn cho ta nhai lá trà hả?"
Vừa dứt lời, cô nương mặc đồ học sinh vội vã chạy vào, vừa chạy, vừa tươi cười: "Tinh thần lão gia tử thật là tốt, tôi thấy, căn bản không cần mời đại phu, tốn tiền cho những thứ vứt đi, không bằng cùng bọn tôi trò chuyện một chút còn mau khỏi lên đấy."
"Cô biết cái gì..." Vẻ mặt Hạ lão gia tử hơi hòa hoãn mấy phần, giơ tay nhận lấy một miếng bánh từ Tứ gia, tiếp đó tựa như mới phát hiện Phương Y Trì còn đứng trước bàn, thuận miệng bảo: "Cậu cũng đừng đứng, ngồi đi."
Phương Y Trì nhỏ giọng nói cảm tạ, ngồi lên ghế trống bên cạnh.
Hạ lão gia tử liếc mắt quan sát quần áo trên người cậu, liếc mấy lần liền nhìn ra ngay: "Mấy ngày trước có đứa tiểu bối tới thổi gió bên tai ta, nói lão Lục đập không ít tiền lên người cậu, ta còn không tin, giờ nhìn một chút, thì ra là thật."
"Ngài dạy rất phải, quần áo không thể mua thêm." Ánh mắt Phương Y Trì cong cong, đúng mực trả lời: "Về sau sẽ khuyên Lục gia, nhưng có thể khuyên được hay không, thì không phải chuyện tôi có thể bảo đảm được."
Hạ lão gia tử nghẹn một cái, hiểu rõ tính tình nhi tử nhà mình, thành ra không nói nên lời, chỉ híp mắt làm bộ nghỉ một chút.
Phương Y Trì che miệng ho khan hai tiếng, đứng dậy vái một lạy: "Lão gia tử thân thể không khỏe, tôi cũng không làm phiền, đúng lúc trong phòng còn có chuyện, đi trước một bước. Sau này có chuyện, ngài cứ tìm tôi."
Lời nói ra cẩn thận chặt chẽ, khiến người không bắt lỗi được, ngay cả Hạ lão gia tử cũng chỉ có thể nhắm một mắt mở một mắt để cậu đi.
Vạn Phúc canh giữ trước cửa thay cậu vén rèm, Phương Y Trì vừa mới đi ra tiền đường, liền không nhịn được thở phào nhẹ nhõm. Hạ lão gia tử quả nhiên không muốn gặp cậu, nhưng cũng chưa nói chuyện gì gây khó dễ quá.
Phương Y Trì đứng trên hành lang chần chừ chốc lát, nghĩ Lục gia không có ở nhà, cũng không muốn trở về Bắc phòng lắm, bèn cân nhắc lời lẽ thượng lượng với Vạn Phúc: "Tôi ra ngoài tìm bạn, không sao chứ?"
Lúc Hạ Tác Chu rời đi vào sáng sớm, đã liệu đến tình huống này, nhưng Hạ Lục gia cũng chỉ là lo lắng cho an nguy của Tiểu Phượng hoàng, sợ thái thái nhà mình bị kẻ xấu lừa gạt, cho nên khi đi cố ý dặn dò Vạn Phúc, Phương Y Trì đi đâu cũng phải đi theo.
Tuy nhiên Vạn Phúc kể lại, cũng không thể nói thẳng: " Tiểu gia muốn đi đâu cũng được, Lục gia đã sớm có lời, để tôi lái xe đưa ngài đi."
Phương Y Trì không nghĩ tới chuyện 'lái xe đưa đi' này còn mang hàm ý bảo vệ, cậu chỉ cảm thấy được ra khỏi sân nhà họ Hạ là tốt lắm rồi, không kịp chờ đợi muốn chạy trốn khỏi cái lồng giam đè nén này.
Rõ ràng lúc Hạ Lục gia ở bên, cậu không hề cảm thấy ngột ngạt, thậm chí còn sinh ra vài tia lệ thuộc, nhưng giờ khắc này khi Hạ Lục gia chỉ vừa rời đi, cậu không đợi được, lòng tựa như muốn sải rộng, vỗ cánh phành phạch bay về phía ngoài viện.
Phương Y Trì suy nghĩ một chút, ngay cả Bắc phòng cũng lười trở về, trực tiếp gọi Vạn Phúc cùng theo ra ngoài, kết quả chưa đi được hai bước, sau lưng truyền tới tiếng người nhỏ vụn.
Vừa nghe, Phương Y Trì liền không thể không quay đầu lại. Cậu đứng một bên, xoay người nhìn lại, phát hiện Hạ Tứ gia đỡ tay người làm từ tiền đường đi tới.
Hạ Tứ gia là anh trai của Lục gia, tự nhiên cũng trở thành anh của Phương Y Trì. Cậu khom người hành lễ, kêu một tiếng: "Tứ ca."
Bước chân Hạ Tứ gia có chút khập khiễng, lúc chậm rãi bước đi nhìn không ra, bước nhanh mới nhìn ra chút manh mối, bả vai cũng hơi xiêu vẹo. Phương Y Trì cảm thấy nhìn chằm chằm người ta thì thật không lễ phép, vả lại cậu có sự sùng kính khác thường đối với người từng đi qua chiến trường, nên cũng không thấy tư thế của Tứ gia có gì quái dị, chẳng qua là thật đáng tiếc.
Hạ Tứ gia lãnh đạm liếc cậu một cái, không châm chọc như Hạ lão gia tử, cũng không có ý gần gũi thân cận gì, thời điểm đi ngang qua chỉ "ừ" một tiếng.
Phương Y Trì chỉ mong như vậy, một mực cung kính lùi bên cạnh, chờ Tứ gia đi xa, mới kéo Vạn Phúc hỏi han: "Tứ gia nhà các anh luôn ở trong viện sao?"
"Không phải thế thì sao chứ?" Vạn Phúc chờ ở ngoài nhà, nghe câu hỏi ngắn ngủn kia, liền đoán ý Phương Y Trì muốn nói, "Tứ gia đi đứng bất tiện, bình thường không thích ra cửa, lão gia tử yêu mến y, liền để y lại trong sân nhỏ, dù sao cũng không thiếu gì phần ăn cho một người mà phải không?"
"...Ngược lại là tiếc cho đoạn nhân duyên giữa Tứ gia cùng Đại tiểu thư Phó gia, vốn là chuyện ván đã đóng thuyền, nhưng sau khi Tứ gia bị tật ở chân, Phó gia liền đùn đẩy ba lần bốn lượt, không chỉ muốn đem Đại tiểu thư vốn định gả cho Tứ gia chuyển sang cho Lục gia, còn định đem một a hoàn nuôi ở nông thôn kín đáo đưa cho Tứ gia làm vợ kế.
"Ngài nói xem, đây chẳng phải gọi là sỉ nhục hay sao?"
Danh tiếng của Phó gia, Phương Y Trì có biết qua, nghe nói cũng là danh gia vọng tộc hàng đầu, chỉ là thế hệ này của Phó gia chỉ có con gái, cho nên cậu chưa từng gặp ai nhà họ Phó đến tiệm cơm.
Nhưng mà đoạn quan hệ sâu xa này giữa nhà họ Phó và nhà họ Hạ, cậu vẫn là lần đầu nghe nói, cho nên cảm thấy hứng thú khác thường.
Vừa đúng dịp, Vạn Phúc đang nghĩ đủ cách ném bỏ cái đoạn nhân duyên được phịa ra trên đầu Hạ Lục gia đi, thấy Phương Y Trì muốn nói lại thôi, lập tức chủ động tiếp lời: "Tiểu gia, ngài thử phân tích đúng sai một chút, Tứ gia nhà chúng ta mặc dù đi đứng khó khăn, nhưng đó cũng là chiến tích nơi chiến trường khốc liệt. Này gọi là gì chứ? Này chính là vinh quang!"
"Phó gia nhà bọn họ là một ổ lộn xộn, nói thì có chút khó nghe, nhưng tổ tiên là người bán hàng rong ngày ngày mở miệng la