Phương Y Trì rụt cổ một cái, sắc mặt ửng đỏ, xoay xoay cái bát trong tay, tựa như bỗng dưng cực kỳ hứng thú với nửa chén canh còn lại vậy.
Thời điểm ở tiệm cơm Bình An ngày trước, quản lý dặn dò người phục vụ, phải biết cách tỏ ra yếu ớt đúng lúc, khơi gợi ý muốn bảo hộ nơi khách nhân.
Sở trường thành thạo nhất của người phục vụ, hẳn chính là kích thích tâm bảo hộ của khách nhân.
Phương Y Trì có theo A Thanh học hỏi một chút, chỉ là ba vị khách quen của cậu chẳng có ai cần cậu nũng nịu. Hôm nay trước mặt Hạ Lục gia, cậu lại không tự chủ toát ra khát vọng ẩn sâu trong tâm can.
Khát vọng được bảo vệ, khát vọng được nâng trong lòng bàn tay mà dỗ.
Trái tim như bị xé ra một khe hở, ưu tư chân thật ngày càng khao khát tràn ra.
Phương Y Trì không rõ sự thay đổi ấy có tốt hay không, không có ai dạy cậu, cùng chồng chung sống, trừ trao đi, liệu có thể cầu lại cái gì.
Nhưng cậu không thoải mái, cực kỳ muốn giơ tay bịt cái miệng đang cười xấu xa kia lại.
Cậu đang khó chịu chết đi được, Lục gia còn cười cợt là thế nào đấy?
Đáng tiếc Tiểu Phượng hoàng không dám thật sự che miệng Hạ Tác Chu lại. Cậu vất vả ngồi nhớ lại mấy kỹ xảo A Thanh dạy mình, tạm thời không phản ứng lại trò đùa giỡn của Lục gia.
Đó là một trong những thủ đoạn ít ỏi, thỉnh giáo được từ phía A Thanh.
Phương Y Trì nhớ lại rằng, đó là một ngày mưa dai dẳng không ngớt, cậu mới xuyên sườn xám không được mấy hôm, chưa quen thuộc, thậm chí còn muốn mặc thêm cái quần dưới vạt váy.
A Thanh làm người phục vụ trước cậu khá lâu, đối với chuyện mặc sườn xám hoàn toàn dửng dưng, thậm chí còn có chút tận hưởng, dùng tư thế mà lúc đó Phương Y Trì thấy vô cùng phong tình vạn chủng, dựa lên khung cửa, nửa cái đùi mơ hồ lộ ra.
Không phải hở một cách che che giấu giấu, mà là thoải mái không chút giả bộ lộ ra.
Sáng loáng câu dẫn, ngay cả Phương Y Trì cũng nhịn không được ngắm một hồi.
Trên đùi đàn ông phần lớn đều có lông, A Thanh tự mình cạo qua, dùng dao lam cạo, cho nên Phương Y Trì nhìn thấy trên bắp chân y có vết đỏ nhàn nhạt.
" Người mới," A Thanh thích gọi Phương Y Trì như vậy, "Có chuyện gì không?"
Phương Y Trì nắm vạt váy, lắp bắp nói: "Tôi muốn học... học cách... cách làm nũng với khách nhân..."
Đại khái là quá ngượng ngùng, cậu càng nói giọng càng nhỏ, trên mặt cũng hiện ra một mảng đỏ ửng bối rối.
A Thanh phì cười một tiếng, ôm cánh tay quan sát cậu, đáy mắt dần dần tràn ngập ý thưởng thức: "Cậu chính là sinh ra để làm nghề này rồi."
"Tin tôi, không tới ba ngày, cậu có thể thành cục cưng của tiệm cơm Bình An này."
Phương Y Trì không muốn trở thành cục cưng của ai, cậu chỉ muốn kiếm tiền.
Bệnh tình em gái trở nặng, lại cũng sắp đến thời điểm đóng tiền thuê nhà.
A Thanh xoay người vào phòng, thắp lên ngọn đèn dầu đầu giường: "Tôi không có gì hay dạy cậu, cậu lớn lên xinh đẹp, chỉ cần buông bỏ kiêu ngạo, muốn gì được nấy."
"Tôi không có kiêu ngạo." Phương Y Trì không phục phản bác, "Tôi chỉ là một người nghèo, lấy đâu ra kiêu ngạo chứ?"
"Tôi không nói cái này, " A Thanh vẩy vẩy dập tắt que diêm trong tay, vén vạt váy, chân sau quỳ xuống đầu giường, tiến tới bên cạnh Phương Y Trì: "Tôi nói chính là kiêu ngạo của đàn ông."
"Khách tới đây đều chỉ tìm vui, cậu đoan trang cho ai nhìn?"
"Tôi cũng không phải phụ nữ!"
"Ai nói cậu là phụ nữ hả?" A Thanh ngẩng đầu, buồn cười nhìn cậu, "Có còn muốn học hay không?"
Phương Y Trì cố đè xuống con tim khủng hoảng, gật đầu.
"Vậy ném cái lòng tự ái đi." A Thanh kéo vạt áo, ngay trước mặt Phương Y Trì, cởi sườn xám, lộ ra dáng vẻ thon gầy, "Nhìn thấy không? Như tôi đây."
A Thanh dùng ngón tay chỉ eo: "Phía dưới cũng cạo qua."
Phương Y Trì vừa mới làm người phục vụ, da mặt còn mỏng, nháy mắt đỏ bừng.
A Thanh bị phản ứng của cậu chọc cho cười ngặt nghẽo, "Này là cái biểu tình gì? Chúng ta theo cái nghề này, đều phải dựa vào tiền típ của khách mà kiếm sống, người ta không thích lông, nếu cậu còn giữ, không phải tự tìm gậy đánh mình hay sao?"
Nói xong, cười cũng mệt rồi, lười biếng dựa đầu giường, bưng ly uống nước, không hề ngại lồng ngực đang lõa lồ: "Cậu thì sao?"
"A...A?"
"Cạo chưa?"
"Tôi..." Phương Y Trì ấp úng không biết nên nói sao.
Nhưng mà A Thanh thấy đùi cậu không có lông, liền cho rằng đối phương đã cạo qua. Thật ra lông lá trên người Phương Y Trì vốn rất ít, đại khái là bởi thuở thiếu thời quá gian khổ, thân thể nhìn qua nhỏ bé gầy nhom, phát dục cũng không quá hoàn thiện.
"Thật ra quan trọng là chuyện tiền nong." A Thanh uống nước xong, gối đầu lên tay nằm trên giường, "Cậu nhắm mắt lại, nghĩ xem kết quả của việc không có tiền là gì, cuối cùng điểm mấu chốt cũng sẽ dần dần biến mất thôi."
Phương Y Trì nghe theo nhắm mắt, nghĩ đến việc mình thật sự không có tiền, em gái sẽ bệnh mà chết, chủ nhà sẽ đuổi cậu ra đường, không kiềm được thoắt rùng mình.
"Nghĩ thông suốt rồi?" A Thanh thấy phản ứng của cậu, mừng rỡ gật đầu, "Tôi sẽ không hỏi hoàn cảnh cụ thể nhà cậu, hễ là kẻ tới đây làm công việc này, ai lại không phải người đã đến bước đường cùng chứ?"
"Nếu sống cũng không sống nổi, còn cần tôn nghiêm làm gì?"
Phương Y Trì hiểu rõ.
"Hơn nữa." A Thanh trở mình, cố gắng với lấy hộp phấn trong tủ đầu giường, dặm phấn cho cậu nhìn, "Ai nói đàn ông chúng ta không thể dùng chứ?"
"Ông đây muốn dùng, thì cứ dùng đấy!"
Phấn son trong mắt Phương Y Trì, cho tới bây giờ vẫn là thứ đồ của phụ nữ, nhưng khi lời A Thanh lọt vào tai, cậu lại cảm thấy vui vẻ.
Tại sao lại không thể dùng đây?
Đã muốn dùng, cứ vậy mà dùng thôi.
Phương Y Trì vén vạt váy, leo đến bên người A Thanh, nhận lấy đống phấn trong tay y, tiện tay mở ra một hộp, bị thứ dầu trang điểm đỏ thẫm bên trong dọa hoảng, lại quái dị sinh ra mấy phần thân cận, do dự chấm một chút, thoa lên đuôi mắt.
Nhất thời tràn ra mấy phần kinh diễm trong mắt A Thanh.
"Hay lắm hay lắm." A Thanh một tay đỡ trán, mừng rỡ không thôi, "Cậu vẽ cái này, thật sự đẹp mắt."
"Đẹp mắt?" Phương Y Trì chưa soi gương, có chút sợ sệt, "Sao tôi cứ