"Lục gia!" Phương Y Trì bị trêu cho cười ra tiếng, vừa xấu hổ vừa giận dỗi, "Ngài nói gì vậy chứ?"
"Tôi nói linh tinh đấy." Hạ Tác Chu cũng cười theo, "Đi thôi, thời điểm không còn sớm, chúng ta trở về Bắc phòng dùng cơm thôi."
Phương Y Trì vội vàng từ lồng ngực Hạ Tác Chu nhảy xuống, động tác quá mau, không cẩn thận xô ngã văn kiện trên bàn. Hạ Lục gia thay cậu nhặt lên, thuận miệng nhắc một câu: "Mấy bữa nữa e là phải đi theo đoàn ngựa một lần, cũng không biết sẽ đi mất bao lâu."
"Đến Thiên Tân?" Phương Y Trì không hiểu chuyện làm ăn lắm.
"Xem tình huống đã." Hạ Tác Chu cũng không kiêng kỵ gì, cậu hỏi gì hắn đáp nấy, "Chủ yếu là bởi thi thoảng có súng ống đạn dược giấu bên trong hàng hóa, không đi theo, sợ bị kẻ khác cướp mất."
Phương Y Trì tỉnh tỉnh mê mê gật đầu, "Vậy có phải là đi rất lâu hay không?"
"Bây giờ đã có đường sắt Tân Phổ lưu thông, cũng không đến mức quá lâu. Chỉ là vẫn phải xem xem hàng hóa đến nơi nào, có nơi có thể dùng xe lửa, có nơi lại chỉ có thể dùng ngựa."
Nói cách khác nếu Lục gia thật sự đi theo đoàn ngựa, nói không chừng mười ngày nửa tháng mới có thể về nhà một lần.
Lòng Phương Y Trì nhất thời xoắn xuýt không thôi, lại không tiện nói ra trước mặt Hạ Tác Chu, dẫu sao Lục gia người ta còn chưa nói phải đi đến đâu!
Nhưng cậu vẫn đem lời Hạ Tác Chu để trong lòng, lúc trở lại Bắc phòng, thừa dịp Lục gia đi tới sau tấm bình phong thay quần áo, bèn nhón chân với lấy tờ giấy hôn thú treo trên tường.
Treo khá thấp, cậu ngắm không tiện, nên để cao hơn, nằm trên giường vẫn thấy được mới đúng.
Hạ Tác Chu cởi chiếc áo khoác dính tuyết xuống, vừa ngẩng đầu, cách tấm bình phong nhìn thấy Tiểu Phượng hoàng liều mạng với tay.
Gì ấy nhỉ?
Hạ Tác Chu không lên tiếng, bước ra ngoài bình phong liếc mắt một cái, chỉ thấy Phương Y Trì quỳ trên ghế, tấm lưng nhỏ gầy kéo thẳng tắp, ống tay áo xắn lên tận cùi chỏ, ánh sáng ấm áp thoắt ẩn thoắt hiện rọi lên cánh tay trắng nõn.
Phương Y Trì lấy tờ giấy hôn thú xuống, ôm vào lòng, ngay vị trí gần tim nhất.
Đến giờ phút này cậu vẫn cảm thấy việc mình có thể cùng Lục gia lập gia đình tựa như một giấc mơ, ngày qua ngày đều có cảm giác giẫm trên bông, bước một bước nghiêng một cái.
Nhưng Phương Y Trì cũng không dám nhìn lâu, rất sợ Hạ Tác Chu phát hiện động tác nhỏ của mình, vội vàng lảo đảo lắc lư đứng dậy, đem giấy hôn thú để lên cao hơn một chút.
Hạ Tác Chu âm thầm buồn cười, im hơi lặng tiếng bước sát sau lưng Phương Y Trì, phát hiện cậu đã cởi giày, đôi bàn chân trắng nõn giẫm trên ghế, đầu ngón chân cuộn tròn dễ thương khôn tả.
Đoán chừng là quá khẩn trương, sợ té xuống, cho nên nơi đó cũng căng chặt.
Phương Y Trì quả thật sợ ngã, mà đúng là sợ cái gì liền gặp cái đó. Cậu vừa treo giấy xong, đang định xoay người, có lẽ lúc nãy quỳ lâu khiến chân tê dại, thành ra không khống chế được ngả về sau.
"Lục gia!" Trái tim Phương Y Trì bẫng một cái, không tự chủ kêu tên Hạ Tác Chu.
Hạ Tác Chu đúng lúc tiếp được cậu, ôm chặt vô cùng: "Tiểu tổ tông, em đây là muốn hù chết tôi sao?"
Phương Y Trì còn chưa hoàn hồn, nằm trong ngực Lục gia rơi vào mơ màng.
Hạ Tác Chu giận dữ đem cậu ôm lên giường, cởi nút áo, ấn vào trong chăn: "Em nghĩ cái gì đấy?"
Phương Y Trì như sực tỉnh từ giấc mộng, sờ sờ cánh tay, rồi lại sờ sờ chân, phát hiện mình vẫn đầu đuôi nguyên vẹn, lập tức ôm chầm lấy eo Lục gia.
"Làm sao?" Hạ Tác Chu thuận tay xoa xoa đầu cậu.
"Không có chuyện gì." Giọng Phương Y Trì khàn khàn, cảm giác như rất muốn khóc, "Em chỉ là hiếm lạ, thì ra được người tiếp lấy là cảm giác này."
"Nói bậy bạ gì đấy hả?"
"Trước kia em cũng từng ngã qua." Phương Y Trì hết rùng mình một cái lại đến một cái, "Thời điểm làm thuê, có lần em giúp gia chủ lau tủ, không cẩn thận ngã từ ghế xuống, nằm trên mặt đất gần nửa ngày mới tỉnh lại."
Thật ra chuyện này Phương Y Trì vốn đã quên rồi, hôm nay có lẽ là tức cảnh sinh tình, miễn cưỡng nhớ lại, ủy khuất thật lâu về trước cuồn cuộn tuôn trào, đầu quả tim cũng dâng lên chua xót.
Trẻ con va va vấp vấp là chuyện thường, nhưng lần đó Phương Y Trì ngã cũng ác, cổ chân sưng to, đường cũng không đi được.
Hạ Tác Chu biết Phương Y Trì ngày trước phải chịu nhiều đau khổ, lại không biết cậu khổ đến vậy, không khỏi cùng nằm xuống, nắm lấy cổ chân Tiểu Phượng hoàng, dịu dàng xoa bóp: "Sau này sẽ không."
Phương Y Trì vùi mặt vào cổ Lục gia, mè nheo quyến luyến: "Khi đó lúc mới mở mắt cảm xúc đầu tiên của em là giận dữ."
"Tại sao em lại còn sống chứ?"
"Cuộc sống thật cay đắng, em căn bản không muốn tiếp tục." Phương Y Trì tự lẩm bẩm, "Nhưng em nghĩ tới em gái, em gái vẫn đang chờ em kiếm tiền cứu mạng kia mà."
Cậu dựa vào suy nghĩ ấy, giùng giằng giả bộ tố cáo chủ nhà, xin trả trước một ít tiền công, rồi liều mạng coi như mắt cá chân đã đỡ nhiều rồi.
"Không khổ, sau này sẽ không còn khổ nữa." Hạ Tác Chu nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Tiểu Phượng hoàng, cảm thụ run rẩy bên dưới lòng bàn tay, lòng đầy thương xót.
Một đường muốn dùng 'gia pháp' nay lại không nỡ nói ra, Hạ Lục gia ngồi dậy, nương theo ánh sáng chiếc đèn giường, mò ra chiếc áo ngủ bên cạnh gối.
Lục gia đem áo đưa cho cậu: "Thay đi, tối ngủ cho thoải mái chút."
Phương Y Trì nhận lấy, không bò dậy nổi, một là lười, hai là sợ lạnh, hơn nữa quan hệ với Lục gia so với lúc đầu đã thân cận hơn không ít, liền trực tiếp núp trong chăn cởi bỏ y phục trên người, nhích trái nhích phải thay chiếc áo ngủ.
"Tại sao lại để giấy kết hôn cao như vậy?" Hạ Tác Chu nhìn cậu dưới chăn cọ tới cọ lui, dứt khoát khoanh chân, chờ Tiểu Phượng hoàng bò ra ngoài.
Tiểu Phượng hoàng thay quần áo cực kỳ mau chóng, rất nhanh cái đầu liền thò ra ngoài chăn. Cậu sột soạt leo vào lòng Hạ Tác Chu, nào dám nói mình không nỡ để Lục gia đi, chỉ ậm ờ bảo: "Tại vì treo thấp quá, em nằm trên giường không nhìn được."
Thì ra là thế.
Hạ Lục gia không đoán được lòng cậu, bèn vén chăn nhét Tiểu Phượng hoàng vào, "Đi ngủ thôi, mai cho em xem báu vật."
"Báu vật gì thế?" Phương Y Trì nghe vậy, ánh mắt thoắt cái lấp lánh lên, giống hệt như đứa bé chưa trưởng thành, "Tiên sinh, tiết lộ một chút đi."
Ấy, lúc này thì lại gọi tiên sinh.
Hạ Tác Chu có xíu lay động, vừa nắm cái tay nhỏ bé một cái, chạm vào cái eo thon gọn một lần, thiếu chút nữa không kiềm được lỡ miệng nói ra, cũng may còn sót chút lý trí. Hắn hung hăng cắn lên môi dưới Tiểu Phượng hoàng: "Nhắm mắt, ngủ."
Phương Y Trì hừ hừ hai tiếng, ngại đau.
"Sáng sớm mai liền nói cho em." Hạ Tác Chu mềm lòng, bèn nói lời bảo đảm, dỗ cho cậu ngủ ngoan, "Không còn sớm, người làm cũng tắt đèn hết rồi."
Phương Y Trì lúc này mới bất đắc dĩ nhắm mắt lại, bàn chân trả thù nhét vào giữa đùi Lục gia, cóng đến mức Hạ Tác Chu phải nhe răng toét miệng, liên tục cười khổ: "Được, em lợi hại, em là tiểu tổ tông của tôi!"
Nhưng mà rốt cuộc Phương Y Trì cũng không thấy được báu vật của Hạ Tác Chu, bởi vì sáng sớm hôm sau, cậu liền lên cơn sốt thiêu sạch thần trí, toàn thân nóng hầm hập, dính vào lồng ngực Lục gia.
Lại nói Hạ Tác Chu, nằm mơ thấy mình ôm một khối đá bị nung đến đỏ bừng, bỏng đến da tay rã rời,