Trời vừa mới tờ mờ sáng, trong sân đã đầy ắp người làm vội vã hối hả.
Phương Y Trì đi gấp, vừa đi vừa cài nút áo da chồn, bên cạnh luôn có người nhỏ giọng chào hỏi cậu, người người đều gọi cậu một tiếng "Tiểu gia", cậu không để ý đáp lời, chỉ lo không theo kịp Hạ Tác Chu, thậm chí còn vượt lên quay lại thúc giục Vạn Lộc sau lưng: "Lục gia đến tiền viện phải không?"
"Phải." Vạn Lộc chạy toát mồ hôi, "Tiểu gia, ngài chậm một chút, tên Vương Phù Sinh kia không làm gì được Lục gia đâu."
"Tôi có lo lắng Lục gia sẽ làm sao đâu?" Phương Y Trì vất vả cài xong nút áo, lại chạy đến nóng bức, nhịn không được cau mày, "Tôi là lo Lục gia trong ngày đại hỉ lại phải mắc ói cơ!"
Chạy qua mặt sân trước Bắc phòng, xuyên qua cổng bán nguyệt, nghĩ đến tiền đường hẳn đang lắm người, cậu bèn dứt khoát vòng qua chỗ hành lang gấp khúc, tuy hơi xa một chút, những ít ra có thể thả chân tha hồ chạy.
Bước chân cậu chậm lại, nhìn thấy con Hải Đông Thanh Lục gia cho cậu đậu trên nóc nhà, liền biết mình tìm đến đúng chỗ rồi.
"Tiểu gia?" Vạn Lộc vẫn còn muốn ngăn cậu, "Chưa đến lúc, đằng trước còn đang loạn lắm."
"Loạn chút mới tốt." Phương Y Trì thu hồi tầm mắt, rẽ đám người, "Loạn chút, Lục gia của các anh mới không cách nào nhìn thấy tôi."
Nói xong, thật sự chen về phía hậu đài.
Hôm nay tới Hạ trạch biểu diễn, vẫn là gánh hát của Tô lão bản. Phương Y Trì lia mắt qua loa, chỉ nhìn thấy mấy người đã vẽ xong mặt võ sinh, đang buồn bực, bên tai bỗng truyền tới âm thanh treo cao của Tô Lập Xuân: "Ngài cho tôi hát, tôi cũng không có khả năng hát!"
Một giọng nói khác trả lời: "Cậu không phải thiếu tiền sao? Cậu chỉ cần hát 'Giải cứu Tô Tam', ngày mai tôi liền mang tiền mặt đến tận tay cho cậu."
Đúng như dự đoán, là Vương Phù Sinh.
Tô Lập Xuân cười duyên một tiếng: "Ngài khinh tôi ngu à?"
"Hiện nay Phương Y Trì gả cho Hạ Tác Chu là chuyện ván đã đóng thuyền. Đổi thành trước kia, tôi có lẽ còn giúp ngài đạp cậu ta một cước, nhưng kẻ bây giờ ngài muốn tôi đạp, lại chính là Hạ thái thái cả Tứ Cửu thành này đều nhận diện."
"Ngài đây là dùng tôi làm giáo, đi chọc cho Hạ Lục gia bất mãn!"
"Bác sĩ Vương, ngài cũng coi như nhân vật có tiếng tăm, bây giờ làm chuyện này, tôi cũng thấy mất mặt thay ngài."
Vương Phù Sinh tính ngàn tính vạn, lại không ngờ rằng sẽ rớt mất cái mắt xích Tô Lập Xuân ngay thời khắc mấu chốt này, không nhịn được uy hiếp: "Cậu thật sự không cần cái gánh hát rong này nữa sao?"
Tô Lập Xuân hừ lạnh: "Nếu tôi thật sự giúp ngài, đấy mới là không cần nữa!"
Sau đó, thanh âm Hạ Tác Chu từ đâu vọng tới: "Tôi cho rằng cậu có thể gây nên trò trống gì, hóa ra cũng chỉ là muốn gọi người ra hát hí."
"Lục gia, ngài đừng đắc ý. Nếu ngài không bắn chết tôi ngay lúc này, vậy cứ chờ tôi đi tìm Phương Y Trì, rồi đem chuyện tốt ngài từng làm nói hết ra đi!"
Phương Y Trì nghe đến đây, rốt cuộc theo tiếng nói lần đến, cậu không vội vàng xuất hiện, mà đơn giản là vén màn sân khấu lên quan sát.
Chỉ thấy Tô Lập Xuân vẽ xong nửa khuôn mặt đang ngồi bên gương, vừa nói chuyện, vừa tô mày, Vương Phù Sinh trầm mặt đứng phía sau, chỉ riêng Hạ Tác Chu đứng cách xa bọn họ, tay nắm mã đao rũ cặp mắt trầm tư.
Tô Lập Xuân có lẽ phát giác bản thân dính đến chuyện gì không hay, vẽ xong mày, liền xoay người, chạy thẳng về phía sau.
Phương Y Trì không tránh kịp, không thể làm gì khác hơn là gật đầu với y.
Mấy sợi tóc mai rủ qua lông mày của Tô Lập Xuân hơi bay lên, rồi nhanh chóng rủ xuống, y trừng mắt nhìn Phương Y Trì, không phát ra bất kì âm thanh gì, coi như là bán một phần thiện ý.
Có lúc Phương Y Trì cũng thấy bội phục Tô Lập Xuân, làm người thức thời, chịu cúi đầu, thời điểm dưới cơ sẽ biết lấy lòng, thời điểm có thể đạp một cước cũng tuyệt đối không mềm chân.
Cậu cảm thấy so với người phục vụ ở tiệm cơm Bình An, Tô Lập Xuân cũng có điểm mạnh riêng mình.
"Lục gia, ngài sẽ không giết người trong ngày đại hỉ đâu," Vương Phù Sinh một thân một mình cắn răng thăm dò, "Xui xẻo."
"Lời này cũng không đúng lắm thì phải?" Hạ Tác Chu liếc một cái về hướng Tô Lập Xuân vừa rời đi, ngón tay chậm rãi vuốt ve thân đao, ám chỉ nói: "Nếu tôi giết cậu trước mặt kẻ khác, đó là không may mắn, nhưng nếu tôi giết cậu ở nơi này, thì có gì xui xẻo?"
Vương Phù Sinh nghẹn một cái, chỉ đành lôi ra đòn sát thủ: "Dù ngài có giết tôi, chân tướng cũng sẽ truyền tới tai Phương Y Trì mà thôi."
"Chà, còn có người kế nhiệm à?"
"Ngài đừng ở đây lãng phí thời gian." Vương Phù Sinh ngạnh cổ, một bộ dáng vẻ bất chấp tính mạng, "Nói không chừng lúc này Phương Y Trì đã biết rõ chân tướng, đang cõng hành lý bỏ chạy mất rồi đấy."
Lời này vừa thốt ra, vẻ mặt Hạ Tác Chu biến hóa rõ ràng, ánh mắt đột ngột trầm đi: "Cậu đã làm gì?"
"Ngài sẽ không cho rằng tôi thật sự ngu xuẩn đến vậy, lôi một vở tuồng tới chọc người chán ghét chứ?" Vương Phù Sinh sắc mặt tái nhợt đắc ý cười lên: "Tôi dĩ nhiên đã chuẩn bị phương án dự phòng, bên này không được, bên kia liền lập tức quấy nhiễu cuộc vui của ngài rồi."
Phương Y Trì đứng sau màn sân khấu bĩu môi một cái, suy đoán 'bên kia' Vương Phù Sinh nói là chỉ cha của A Thanh.
Kế hoạch của bọn họ hẳn là để cho Tô lão bản trong tiệc vui hát 'Giải cứu Tô Tam', khiến kẻ khác khó chịu, cùng lúc đó, một bên im hơi lặng tiếng lẻn vào Bắc phòng, đem câu chuyện Hạ Tác Chu tìm khách quen ban đầu thêm mắm dặm muối rêu rao một lần.
Đổi thành ngày thường, kế hoạch này tràn đầy sơ suất, tuyệt đối không thể thi hành, nhưng hôm nay Hạ trạch có tiệc vui, nhiều người tới chúc mừng, dĩ nhiên kẻ cầm thiệp mời cũng không ít, dù cho Hạ Lục gia có phân phó cho đội cảnh vệ đi tuần tra một vòng trong trạch viện trước thời điểm diễn ra buổi lễ, cũng khó bảo đảm không có kẻ thừa nước đục thả câu lẻn vào.
Hạ Tác Chu nghe vậy, đã không nhịn được, tuy lời bảo đảm của Phương Y Trì rõ ràng vang vọng bên tai, nhưng Lục gia không dám khẳng định sau khi Tiểu Phượng hoàng biết được chân tướng có thoái hôn không, cho nên cũng không để ý Vương Phù Sinh ngông cuồng thế nào, trực tiếp xoay người tìm trở lại.
"Chết tiệt," Thời điểm Hạ Tác Chu vén mành sân khấu thấp giọng mắng, "Phượng hoàng đến miệng lại muốn bay."
Lời còn chưa dứt, một bóng người đỏ sậm bỗng từ bên cạnh nhào tới.
Hạ Tác Chu chợt xoay người, tốc độ thân thể phản ứng quá nhanh, trực tiếp rút ra nửa đoạn đao, lúc chuẩn bị cúi đầu, lại toát một thân mồ hôi lạnh tra đao vào vỏ, da đầu cũng gần như nổ tung: "Tiểu tổ tông, em tự tìm chết đấy à!"
"Tiên sinh," Phương Y Trì căn bản không biết vừa rồi có bao nhiêu nguy hiểm, cậu ôm eo Hạ Tác Chu, mím môi cười: "Ngài ở nơi này làm gì thế?"
Hạ Tác Chu nghẹn họng một cái, hiếm thấy bí từ.
"Em đoán một chút, ngài đang ở đây lo lắng em sẽ chạy." Phương Y Trì nhón chân lên, cắn lên dái tai Hạ Tá Chu một hớp, "Ngài an tâm đi, em chỉ nhận định duy nhất nhánh ngô đồng là ngài mà thôi!"
Trái tim treo cao của Hạ Lục gia được lời an ủi của Tiểu Phượng hoàng nhét trở về lồng ngực, hắn đơn giản là vui vẻ vô cùng, cũng không để ý Phương Y Trì rốt cuộc có biết chân tướng hay không, trực tiếp một phen nhấc bổng đối phương lên: "Đi, đi ra phía trước tiếp khách thôi!"
"Tiên sinh, ngài cứ nói thẳng..."
"Phương Y Trì!" Vương Phù Sinh chưa từ bỏ ý định, nghe được cuộc đối thoại của bọn họ, cảm thấy gian kế sẽ được như ý, mừng rỡ lao ra, chỉ thẳng mặt Hạ Tác Chu kêu: "Cậu có biết rằng, toàn bộ khách quen của