Phương Y Trì cùng Hạ Tác Chu ở trước cổng tiếp khách một hồi, gặp qua không ít người, cũng chạm mặt cả Hạ Tứ gia đã làm xong giải phẫu.
Hạ Tác Phong cho Phương Y Trì một bao lì xì thật dày, dặn mấy câu đại loại như "Đi theo Hạ Tác Chu rồi đừng tự thấy mình là người phục vụ.", tiếp đó bởi vì giải phẫu vừa mới kết thúc không được bao lâu, thể lực chưa hồi phục, liền để người làm đỡ vào nhà nghỉ ngơi trước.
"Cầm đi, ông chủ Phương." Hạ Tác Chu nhéo dái tai của cậu, chế nhạo, "Đợi lát nữa lão gia tử cũng sẽ cho em bao lì xì."
Phương Y Trì nhét lì xì vào ngực, hoài nghi hỏi: "Hạ lão gia tử không muốn gặp em, sao lại cho em lì xì?"
"Trước mặt nhiều người như vậy, lão không có chuyện không cho, hơn nữa còn cho một bao thật lớn." Hạ Tác Chu nhìn ra ngoài cổng, thấy Vạn Lộc Vạn Phúc đều ở đây, liền kéo Phương Y Trì trở về, "Nếu không ngày mai khắp Tứ Cửu thành sẽ truyền đi lời đồn về lão."
Phương Y Trì cái hiểu cái không, cảm thấy có nhiều tiền quá, "Em không thể nhận đi?"
"Sao lại không thể?" Hạ Tác Chu nghe vậy, lập tức trừng cậu một cái, "Em cần phải nhận, em ấy, đừng có khách khí nữa được không hả? Chúng ta kết hôn rồi."
"Nhưng m..."
"Đừng có nhưng nhị gì." Hạ Tác Chu lúc còn đang nói chuyện, chân đã bước tới nhĩ phòng bên cạnh tiền đường.
Hôm nay Hạ trạch có chuyện vui, bàn ghế đều được dọn hết ngoài tiền viện, nhĩ phòng thành ra trống rỗng. Hạ Lục gia bước vào, ôm lấy bé sói con còn đang mơ mơ màng màng: "Thích không?"
Chó sói con lông xám tro dốc sức bổ nhào, cái đuôi to đập đập đòi được thả xuống.
Cặp mắt Phương Y Trì sáng bừng lên: "Chó con từ đâu ra thế?"
Từ lúc cậu còn ở trong hẻm nhỏ đã muốn nuôi chó, coi như để canh nhà, mà cũng có thể hù dọa một chút mấy kẻ láng giềng mồm năm miệng mười. Chỉ tiếc lúc đó Phương Y Trì không có tiền, ngày ngày chỉ biết mua thuốc cho em, làm sao có thể dành đủ tiền dư ra mua một chú chó? Vì vậy cậu liền buông bỏ ý niệm này.
Ai ngờ hôm nay Hạ Tác Chu đánh bậy đánh bạ lại thỏa mãn cái nguyện vọng này, Phương Y Trì ôm sói con sung sướng muốn chết: "Tiên sinh, ngài làm sao ôm được cún về thế? Thoạt nhìn còn chưa dứt sữa đâu."
Hạ Tác Chu sờ sờ cằm, yên lặng hồi lâu, sợ dọa Tiểu Phượng hoàng, mở mắt nói láo: "Vạn Lộc mang từ nhà bạn về, còn dữ đấy, em nuôi thì phải cẩn thận chút."
"Tạ ơn tiên sinh." Phương Y Trì ôm sói con thích đến không nỡ buông tay, thi thoảng lại dùng ngón tay gãi gãi cổ nó.
Hạ Tác Chu lạnh mắt nhìn chốc lát, trong lòng phút chốc dâng lên cảm giác nguy cơ: "Tiểu Phượng hoàng, đem chó giao cho Vạn Phúc đi, chúng ta còn phải ra tiền viện mời rượu nữa."
Nhân vật chính ngày hôm nay là hai người bọn họ, dù cho Lục gia có nuông chiều Phương Y Trì hơn nữa, cũng phải dắt cậu lướt một vòng trước mắt toàn bộ nhân vật có máu mặt khắp Tứ Cửu thành.
Từ hôm nay trở đi, gương mặt Phương Y Trì chính thức nổi danh.
Phương Y Trì phân rõ nặng nhẹ, buông sói con xuống, quay đầu cùng Hạ Tác Chu bước đến tiền viện.
Bàn ghế xếp đầy sân đều được ngồi kín, bóng người đông nghìn nghịt, bên rìa sân còn có một vòng cảnh vệ vác súng mặt không đổi sắc đi tuần.
Đoán chừng là cảnh vệ viên quá đỗi dọa người, rõ ràng là chuyện vui, chừng trên dưới trăm người trong sân, thế mà lại không một chút náo nhiệt, vì vậy thanh âm từ màn biểu diễn của Tô Lập Xuân liền trở nên nổi bật, ngay cả Phương Y Trì cũng không nhịn được cầm hạt dưa, dựa bên người Hạ Tác Chu chăm chú thưởng thức.
Hạ Tác Chu lúc ở trước mặt người ngoài, đều khoác bộ dạng đứng ngồi thẳng tắp, thần tình ngay thẳng, chỉ có khi Phương Y Trì nhét nhân hạt dưa đến miệng, mặt mũi hắn mới thoáng nhu hòa.
Nhưng trên thực tế, lời từ miệng Hạ Tác Chu phun ra không lấy gì làm đứng đắn: "Tiểu Phượng hoàng, bí mật của tôi em đều biết cả rồi, em cũng mau đem bí mật của em nói chút đi."
"Bí mật gì cơ?" Phương Y Trì mơ hồ phản bác, răng nanh khẽ ấn xuống vỏ hạt, tách nhân bên trong ra, "Em không có bí mật."
"Đừng có mà lươn lẹo với tôi. Hai ngày trước em còn cùng A Thanh thần thần bí bí, lăn qua lăn lại cái gì hả?"
"Lăn thứ tốt." Phương Y Trì lại nhúm một vốc hạt dưa, trước tiên nhét vào túi, rồi lấy từng nắm nhỏ ra ăn, "Buổi tối tiên sinh sẽ biết."
"Buổi tối?"
"Ừ, buổi tối."
"Thời điểm hai ta động phòng?"
Cậu thiếu chút nữa thì cắn phải đầu lưỡi, ngậm mối thẹn thùng trừng Hạ Tác Chu một cái, nốt ruồi đỏ nhỏ xinh trên khuôn mặt dường như tô điểm thêm sắc xuân mờ ám, sáng chói nổi bật: "Ngài bớt bớt đi, không hẳn là thế đâu nha."
Hạ Lục gia nghe vậy, căn bản đã xác định được bí mật của Tiểu Phượng hoàng cùng việc động phòng có liên quan, trái tim lập tức ngứa ngáy như bị mèo cào, thành ra nhìn khách khứa đầy sân ai cũng đều không thuận mắt.
Hừ, tại sao trời còn chưa tối chứ?
Hai người bọn họ là nhân vật chính buổi tiệc mừng, nhưng trước khi tiệc rượu bắt đầu, lại là người nhàn nhã nhất trong trạch viện. Sau khi khách khứa có mặt đông đủ, Hạ lão gia tử chống gậy mừng rỡ hớn hở đi lên sân khấu, đầu tiên là khách sáo một phen, cảm ơn mọi người tới tham dự hôn lễ của Hạ Tác Chu, sau còn có thể mặt không đổi sắc khen Phương Y Trì một trận, nói tuổi nhỏ đầy hứa hẹn, còn trẻ đã có thể trở thành ông chủ tiệm cơm Bình An.
Phương Y Trì đỡ cánh tay Hạ Tác Chu cười nghiêng cười ngả: "Xấu quá đi, quản lý tiệm cơm nghe được chắc phải tức chết."
"Y không dám nói gì." Hạ Tác Chu đưa tay vỗ vai cậu, "Hơn nữa đối với y mà nói, đổi bao nhiêu đời chủ cũng chẳng có vấn đề."
"Được rồi, đừng cười, đến chúng ta rồi."
Hạ lão gia tử bước xuống, tầm mắt mọi người bên dưới hoặc không dấu vết, hoặc quang minh chính đại hướng về phía bọn họ.
Hạ Tác Chu bước trước một bước, tiếp đó xoay người, thản nhiên đưa tay mình ra.
Phương Y Trì vốn không hồi hộp, nhưng khi ánh sáng mùa đông ảm đạm rơi trên đầu vai Hạ Lục gia, gió lạnh cuộn qua, thế giới dường như vừa bị đánh tan một tầng sương mù nồng đậm, cậu chợt thanh tỉnh.
"Tiểu Phượng hoàng." Hạ Tác Chu đứng trên tấm thảm đỏ như thiêu như đốt mỉm cười gọi cậu.
Lỗ mũi Phương Y Trì chua xót, run rẩy đặt tay vào lòng bàn tay Hạ Lục gia.
"Đi thôi." Hạ Tác Chu thu lại nụ cười không giấu được trong đáy mắt, xoay người dẫn cậu về phía trước.
Chân cậu giẫm trên tấm thảm đỏ sậm, đáy mắt nổi lên một cơn mưa tùy thời đều có thể rơi, thật vất vả bước tới trước sân khấu, còn chưa hoàn hồn, đằng trước có bậc thang, đang định leo lên, chân còn chưa nhấc, giữa tiếng kinh hô khe khẽ của mọi người xung quanh, đã trực tiếp bị Hạ Tác Chu ôm ngang.
Đó không còn là bộ dạng từng hiện ra trước mặt người ngoài nữa, mà đã là một Hạ Lục gia cách rất xa cái mác 'chính nhân quân tử' kia rồi.
Hạ Tác Chu ôm Tiểu Phượng hoàng nhà mình, đứng ở vị trí Hạ lão gia tử đã từng đứng, nhìn mỗi vị khách một tâm tư riêng bên dưới bằng nửa con mắt, chỉnh chỉnh mũ lính, "Hôm nay ngày đại hỉ của tôi, lời khách sáo không cần nói nhiều, mọi người cứ ăn uống ngon miệng, say sưa hết mình!"
Dứt lời, dưới đài dĩ nhiên là một mảnh trầm trồ vỗ tay tán thưởng.
Thật ra thì bất kể Hạ Tác Chu nói gì, cũng không ai dám nói một chữ "Không", nhưng trong lỗ tai mơ mơ màng màng của Phương Y Trì, cuộc hôn nhân của bọn họ thật giống như nhận được lời chúc phúc của tất cả mọi người, lệ trong đáy mắt cậu thoắt cái tuôn rơi.
Gì mà thuận lợi, gì mà xui xẻo, Phương Y Trì không quan tâm, gì mà mất mặt hay không, cũng không nằm trong phạm vi cân nhắc của cậu.
Cậu khổ sở nhiều năm, rốt cuộc thật sự nếm được cuộc sống ngọt ngào hạnh phúc, chẳng phải cũng có rất nhiều người vui mừng đến chảy nước mắt hay sao?
Nhưng Phương Y Trì còn chưa kịp nhấm nháp nội tâm ngọt ngào này, đã bị Hạ Tác Chu kéo đi mời rượu.
Ban đầu Hạ Lục gia còn có thể ngăn, mọi người cũng không dám rót rượu cho cậu, nhưng mà lúc uống vào rồi, đám lính liền bắt đầu không chút kiêng kỵ, nhất là sau khi nhìn thấy Phương Y Trì uống xong một chén rượu trắng vẫn như không có chuyện gì đi ôm cánh tay Lục gia, thế là người người đều xoa xoa tay, muốn cùng cậu cụng một ly tới một hớp.
Hạ Tác Chu bị mấy con quỷ say dây dưa đến phiền muộn, quay đầu nhìn lại, thiếu chút nữa tức chết luôn. Chỉ thấy Phương Y Trì cười tủm tỉm bưng chén, chỉ cần có người tới mời rượu, lập tức ngửa đầu một hơi cạn sạch.
"Tiểu Phượng hoàng!" Phương Y Trì vừa mới dán chén rượu lên mép, cổ tay liền bị vững vàng tóm lấy.
Hạ Tác Chu uống không ít, có chút men say: "Có năng lực ghê, còn thật sự dám uống?"
Dứt lời, đoạt chén rượu ném lên bàn, căm tức nói: "Các cậu không biết xấu hổ sao? Nhiều gã đàn ông như vậy hùa vào bắt nạt thái thái nhà tôi."
"Thái thái nhà ngài cũng là... cũng là đàn ông đó!" Một chiến sĩ say ngả say nghiêng lấy can đảm kêu to.
Bên cạnh có kẻ thích xem náo nhiệt không lo chuyện lớn cũng theo đó chen mồm: "Đúng vậy, thái thái nhà ngài tửu lượng hơi bị cao đấy!"
"Dẹp đi!" Hạ Tác Chu lười để ý mấy tên bợm nhậu, kéo Phương Y Trì qua một bên, chân mày căng chặt, nắm cằm cậu ghé sát lại nhìn: "Tiểu tổ tông của tôi, đừng có uống ngu thế chứ."
Phương Y Trì 'bộp' một tiếng vỗ rớt tay Hạ Tác Chu: "Tiên sinh, em bảo rồi mà, em có thể uống đó."
"Em có thể uống con khỉ." Hạ Tác Chu cơ bản không cho cậu cơ hội giải thích, giơ tay gọi Hỉ Tài: "Đem ông chủ Phương của các cậu về Bắc phòng, cho người nấu canh giải rượu đi."
"Tiên sinh?" Phương Y Trì nhận ra ý đồ của Hạ Lục gia, quyến luyến không thôi đưa tay nhéo nhéo ống tay áo Hạ Tác Chu, "Ngài... ngài không cùng em sao?"
"Không cùng em?" Hạ Tác Chu hít một hơi khí lạnh, "Giỏi cho em còn hỏi ra được."
"Tối nay hai ta động phòng hoa chúc, em còn muốn tôi không cùng em?"
Sắc mặt Phương Y Trì thoắt cái đỏ ửng: "Tiên sinh, đừng trêu em."
"Ai trêu em?" Hạ Tác Chu đưa tay qua loa xoa tóc cậu, "Tối nay tôi phải thao chết em, ai khuyên cũng không được!"
"Tiên sinh!"
"Được rồi, về đi thôi, chờ em tỉnh rượu, tôi đã có mặt rồi."
Phương Y Trì dở khóc dở cười đi theo Hỉ Tài về Bắc phòng, mông còn chưa ngồi ấm giường, canh giải rượu đã tới.
Cậu thật sự không uống nhiều.
Chút rượu này trong ngày đại hỉ, làm sao có thể so với lúc còn làm phục vụ trong tiệm Bình An, hết một chai lại một chai đâu?
Nhưng mà ý tốt của Lục gia, Phương Y Trì cam tâm tình nguyện nhận lấy, cậu ngoan ngoãn uống canh, cởi áo mã quái da chồn, nằm trên chăn gấm thêu uyên ương đỏ thẫm rơi vào lim dim.
Một lần chợp mắt này, liền ngủ thẳng tới khi đèn lồng được thắp, lúc Phương Y Trì tỉnh lại, ngoài cửa sổ thoảng qua một ánh nến đỏ nhàn nhạt.
Trong gió có tiếng Lục gia: "Làm chút bánh mang đến Bắc phòng, rồi đun ấm nước nóng, rót ra thang bà tử*."
(*Dụng cụ sưởi ấm ngày xưa, được đựng trong túi vải rồi nhét vào chăn chẳng hạn:
Vạn Lộc đáp gì đó đại loại như: "Rõ."
Hạ Tác Chu còn nói: "Người nhà họ Phương buôn bán phía Nam kia là ai mời tới? Tôi thấy vẻ mặt y không đúng lắm, các cậu để ý kĩ cho tôi."
"Ừm... tiểu thư... mời..."
"Ồ, là chị tôi à."Hạ Tác Chu vừa nói, vừa đẩy cửa Bắc phòng.
Phương Y Trì ngồi dậy, ôm gối nghiêng đầu tỉ mỉ quan sát tiên sinh nhà mình.
Có lẽ là bởi uống rượu, Hạ Tác Chu dù còn mặc quân trang, khí thế lại ôn hòa đi không ít so với buổi sáng. Hắn treo thanh mã đao xong, cởi áo khoác xuống, đặt mũ tướng quân bên ghế salon, mở miệng nói lời vặt vãnh: "Tôi nghĩ, vẫn phải mặc quân trang cùng em chụp một tấm, treo trong phòng chúng ta."
"...Được."
"Cũng không cần treo ở chỗ này. Đợt trước tôi nhìn trúng một chiếc tứ hợp viện, nếu em thích, chúng ta liền dọn đi."
"Được mà." Trái tim Phương Y Trì nóng đến ngứa ngáy, đã sớm không nghe rõ Hạ Tác Chu nói những gì, mơ hồ nghe thấy tiếng quần áo rơi xuống đất khẽ vang lên, chỉ cảm giác hô hấp của tiên sinh càng lúc càng gần.
Hạ Tác Chu cởi áo khoác, trên người còn lại duy nhất chiếc mã quái màu trắng đơn bạc, nút áo cũng gỡ ra, không sợ lạnh mà lộ ra mảng lớn lồng ngực màu lúa mạch.
Phương Y Trì muốn nhìn, còn muốn sờ sờ nữa, nhưng bỗng nghĩ mình cũng nên cởi quần áo đã, mặt liền ửng đỏ, nốt ruồi vẽ trên má dường như cũng nhộn nhạo sáng lên.
"Lúc này lại xấu hổ?" Hạ Tác Chu suýt thì bị cậu chọc cười ngất, "Tiểu Phượng hoàng, hai ta cũng không phải lần đầu, em còn có nơi nào tôi chưa chạm qua đâu?"
Lý thuyết thì thế, nhưng hôm nay sau lưng Phương Y Trì nhiều thêm một bức họa phượng hoàng, đâu thể giống ngày xưa được?
Cũng may Hạ Tác Chu không nhập nhằng, thấy cậu không chịu chủ động, trực tiếp đưa tay cởi giúp.
Thò đầu là một đao, rụt đầu vẫn là một đao, Phương Y Trì vừa thẹn thùng vừa gấp gáp, bỏ qua phượng hoàng sau lưng, trong đầu thật ra vẫn muốn cùng Lục gia thân thiết, liền giả bộ ỡm ờ cởi bỏ quần áo trên người, nằm trên giường thở hổn hà hổn hển.
Hô hấp Hạ Tác Chu cũng nặng nề, nhìn chằm chằm nửa đoạn eo nhỏ lộ ra khỏi vạt áo, "Em thật đúng là tiểu tổ tông của tôi mà."
Hạ Lục gia còn tưởng Tiểu Phượng hoàng chơi bài dục cự còn nghênh trên giường chính là chiêu mới học được!
Tim Phương Y Trì đập như đánh trống, cảm thấy Hạ Tác Chu không nói điều gì tốt đẹp cho lắm, nhưng cậu thật sự quá hồi hộp, lưng dính sát vào chăn, ngay cả xoay người cũng không dám, trực tiếp để Hạ Tác Chu dễ dàng cởi nút áo mình ra, còn bị nắm lấy bàn tay nhỏ bé, buộc phải cởi thắt lưng da bên hông người đối diện.
Sau đó đầu ngón tay không thể tránh khỏi đụng phải nhánh ngô đồng.
Phương Y Trì đột nhiên kêu to đứng bậy dậy, đẩy Hạ Tác Chu ra, nhảy bắn xuống đất chạy ra bên bàn hốt hoảng: "Rượu giao bôi... Tiên sinh, chúng ta còn chưa uống rượu giao bôi đâu!"
Đêm động phòng hoa chúc, sao có thể thiếu rượu giao bôi?
Phương Y Trì đi chân trần cuống quýt rót hai chén rượu, lại không nghe thấy sau lưng có lời đáp lại, buồn bực xoay người, bưng chén rượu quay trở về ngó một cái, trong thoáng chốc đối diện với ánh mắt đen như mực nhìn không ra chút ánh sáng nào của Hạ Tác Chu.
Cậu lập tức cả kinh, bị dọa một cái, bèn cúi gằm mặt xoắn xuýt góc áo nhỏ: "Không phải... tiên sinh anh nghe em nói, em..."
"Phương Y Trì, em lại đây cho tôi." Hạ Tác Chu nào chịu nghe cậu giải thích, duỗi chân hung hăng vỗ lên giường.
Tiểu Phượng hoàng bị hù đến xìu lập tức lút ca lút cút chạy về mép giường, bưng hai chén rượu, đáng thương run lẩy bẩy.
Hạ Tác Chu xụ mặt, đoạt lấy chén rượu, cùng Phương Y Trì giao tay nốc cạn, tiếp đó không kịp chờ đợi đem cậu đè trên chăn, trước tiên mặc kệ Phương Y Trì rốt cuộc muốn làm cái gì, trực tiếp giơ tay vỗ mông cậu chừng chục cái.
"Ai vẽ cho em?"
"A Thanh, là A Thanh..." Hạ Tác Chu không dùng sức, Phương Y Trì liền đạp chân nhổm dậy ôm lấy eo tiên sinh nhà mình, "Em sợ ngài không muốn em, mới ra một chiêu hồ đồ như vậy mà."
"Ngài không thích nhìn, ngày mai em lập tức đi tìm A Thanh, cậu ấy có nước thuốc tẩy sạch được bức vẽ."
"Không thích... tôi không thích cái rắm!" Hạ Tác Chu mài răng hàm, tùy ý Phương Y Trì lộn xộn trong lòng mình, sau đó giơ tay xe thẳng áo mã quái.
Bức họa phượng hoàng sau lưng cậu giống như ngọn lửa chốn nhân gian, trong ánh nhìn chằm chằm nóng bỏng của Lục gia, thẹn thùng run rẩy bốc cháy.
Mà ngọn lửa ấy cũng bừng cháy cả đêm.
.
Phương hoàng mỹ lệ ngụ trên tấm lưng trần, thuốc màu phủ phấn vàng kim lấp lánh rực rỡ trong ánh sáng tối mờ. Hạ Tác Chu duỗi tay mấy lần, mà cũng chẳng nỡ ôm lấy cậu, sau đó vẫn là Phương Y Trì ngại lạnh, chủ động nhào lên.
Cậu không biết Hạ Tác Chu rốt cuộc có thích phượng hoàng sau lưng mình hay không, chỉ đành thấp thỏm lấy lòng.
Hạ Tác Chu vẫn đang nhìn bức họa phượng hoàng.
Phương Y Trì lớn lên thon nhỏ, phượng hoàng trên lưng cậu cũng thanh tú linh hoạt, lông đuôi trượt hờ qua eo đi xuống, chỉ kém chút nữa thôi là có thể chạm đến bắp đùi, hẳn là do không có cởi hết quần áo, cho nên chỉ có thể vẽ đến đây.
Hạ Tác Chu ngược lại càng thêm vui vẻ an lòng, nhưng cũng thấy đáng tiếc, còn hận chính mình không thể tự tay vẽ thêm một chút, bằng không lấy thân thể này của cậu, hắn có thể vẽ kín khắp người.
Nhưng không vẽ cũng có chỗ tốt của không vẽ, Hạ Tác Chu có thể tập trung thưởng thức. Ngón tay hắn lần theo đường lông đuôi êm ái, khẽ khàng vuốt ve, tựa như vuốt ve thứ trân bảo hiếm có nhất trên đời, tham lam cảm thụ từng cái rùng mình run sợ của đối phương.
Phương Y Trì lúc này cũng cảm nhận được, tiên sinh là đang hài lòng với hình vẽ sau lưng cậu, tâm tình thả lỏng không ít, cánh tay mềm mại rủ bên người, dựa lên lồng ngực rắn chắc của Hạ Tác Chu, nhấc eo, ngầm cho phép cánh tay ai kia tùy ý làm loạn mò xuống bắp đùi.
"Thật ngoan." Hạ Tác Chu mê đắm sờ lên sợi lông đuôi trên hông eo Phương Y Trì, xoay mình đem cậu đè dưới thân, đặt từng chiếc hôn nóng bỏng dọc theo sống lưng cậu.
Phương Y Trì trong nháy mắt cảm thấy chính mình thật sự hóa thành dục hỏa phượng hoàng, vùng vẫy trong ngọn lửa cháy mãnh liệt, từng chiếc từng chiếc lông vũ đều nhuốm ánh lửa rực hồng, thuận theo Hạ Tác Chu hừng hực bốc cháy.
Ngọn đuốc của Hạ Tác Chu đốt lên cậu, cũng đốt lên trái tim yên tĩnh thật lâu. Cậu tựa hồ còn nghe đâu đó có tiếng 'két' nhẹ nhàng cất lên, tận nơi xó xỉnh bí ẩn sâu xa nhất trong buồng tim u buồn cũng mở rộng cửa nghênh đón Lục gia bước vào.
Phương Y Trì không chịu khống chế ưỡn sống lưng, siết lấy tấm ga giường, sợ hãi bò về phía trước, Hạ Tác Chu cũng không ngăn cậu lại, chẳng qua là khẽ khàng mơn trớn vòng eo nhỏ nhắn, miệng lưỡi lưu luyến ướt át lần trên từng đường vân đỏ thẫm trên lưng Tiểu Phượng hoàng, thi thoảng lại đưa tay trêu đùa dục vọng của cậu.
Phương Y Trì nghĩ rằng, đây chính là sự trừng phạt ngọt ngào của Hạ Tác Chu dành cho tội danh che giấu 'bí mật' của cậu, nhưng cậu cũng mơ hồ cảm thấy, tiên sinh trên giường từ đầu đến cuối luôn có mấy phần khắc chế ẩn tận trong xương.
Bởi vì Hạ Tác Chu đối xử với cậu vẫn ôn nhu vạn phần.
Phương Y Trì trở mình, đem mặt dán lên cần cổ hơi lạnh của Hạ Lục gia, ngửi được chút mùi rượu thoang thoảng.
Cậu chợt cất lời: "Tiên sinh, khắp người ngài đều có mùi men say, uống nhiều rồi sao?"
"Đừng nói những thứ vô nghĩa này nữa, chồng em không uống được bao nhiêu." Bàn tay Hạ Tác Chu vẫn quanh quẩn bên eo Phương Y Trì, thừa dịp cậu thất hồn lạc phách, lần xuống vuốt ve miệng huyệt ướt át.
"Tiên sinh..." Phương Y Trì co rút một cái, lại nhắm mắt nhấc eo, đôi chân dài thẳng tắp quấn lấy vòng eo Hạ Tác Chu, dùng sức dán lên.
Hai lồng ngực chạm vào nhau, Phương Y Trì náo loạn hồi lâu, không được đáp lại, tức giận cắn lên dái tai Hạ Tác Chu, lóng nga lóng ngóng bày tỏ bất mãn: "Tiên sinh còn đợi gì đây?"
"Chờ em cái đồ phượng hoàng ngốc náo loạn xong đấy," Hạ Lục gia thuận thế cũng ôm lấy eo cậu, đầu ngón tay cắm vào trong mái tóc mềm mại: "Chờ em câu dẫn tôi."
"Em đâu có học đâu!" Phương Y Trì nghe vậy, xấu hổ vô cùng, "A Thanh cũng không có dạy. Ngài mau chút đi, còn đợi thêm... còn đợi thêm chút nữa, trời sáng mất thôi."
"Sáng thì có sao? Không ai dám tới quấy rầy chúng ta." Hạ Tác Chu đùa giỡn cậu đủ rồi, bàn tay liền nắm lấy cặp mông hơi lạnh của Phương Y Trì, chỉ cảm thấy trong từng kẽ tay đều phủ đầy xúc cảm mềm mại, liền không nhịn được dùng sức bóp một cái, "Thịt của em ấy, đều vào hết đây rồi."
Cậu được bóp đến thoải mái, vừa định sung sướng thở dốc, lại vì nghe được lời sau cùng kia mà phẫn nộ không thôi, vểnh môi trừng Hạ Tác Chu một cái.
"Làm sao, còn không phục? Nếu không em cũng tự mình sờ thử xem sao." Hạ Lục gia biết thừa Tiểu Phượng hoàng xấu hổ, không nghe được lời quá dâm loạn, bèn ghé người trao một nụ hôn, thanh âm cất giấu dục vọng nồng đậm, "Là chuyện tốt, em đừng sợ."
Hạ Tác Chu còn chưa dứt lời, mới nói một câu, cả người Tiểu Phượng hoàng đã rả rích khó nhịn, đụng vào chỗ nào, chỗ nấy, đều mẫn cảm tới cực độ, chỉ biết nằm trong ngực Hạ Lục gia ngậm nước mắt run run.
Hạ Tác Chu chưa đụng đến địa phương đặc biệt nhạy cảm gì, cũng chỉ mới ôm ấp, cộng thêm ánh mắt đọng tình mà thôi. Phương Y Trì tựa như chú kiến nhỏ rơi vào chảo nóng, đau đớn đến da đầu tê dại, thở dốc ngày càng nặng nề, chờ đến khi Lục gia thật sự đưa tay đỡ lấy hạ thân của cậu, cậu liền trực tiếp nhắm mắt nộp khí giới đầu hàng.
Quả thực là mất mặt, nước mắt lập tức ứa ra, cậu không kiềm được ôm lấy cổ Hạ Tác Chu sụt sịt nghẹn ngào.
"Có gì to tát chứ?" Hạ Tác Chu hiển nhiên chỉ mong Phương Y Trì càng nhạy cảm càng tốt, ôm cậu nằm trên giường, rút khăn lau tay, tiếp đó không kịp chờ đợi mà tách hai cánh mông mềm mại căng đầy, lòng bàn tay