Hạ Tác Chu có lòng khảo thí, Hạ Sĩ Lâm không mất bình tĩnh chút nào, nhóc ngẩng cổ lên, giòn giã đáp: "Nợ thì phải trả, lý lẽ bất di bất dịch. Bọn họ không chỉ cầm tiền ba con không trả, còn vác cái danh người Hạ gia ra bên ngoài lừa lọc, hôm nay nếu không nghiêm trị, ngày sau nhất định hình thành nên mối họa khó trừ."
Hạ Lục gia nhìn chằm chằm nhóc con xui xẻo chốc lát, cười thầm, sau đó dắt tay nó, không ngoảnh đầu lại đi thẳng ra ngoài.
Vạn Lộc choáng váng: "Lục gia, chuyện này xử lí sao?"
"Cứ theo lời thằng nhóc mà làm." Thanh âm Hạ Tác Chu từ xa vọng lại, "Còn cần tôi dạy cậu à?"
Vạn Lộc đáp ứng luôn miệng, trong lòng tự giác có tính toán, mang người về Hạ gia, đem bài vị tổ tiên Đinh gia chuyển đi.
Ngược lại cũng không làm đến mức tuyệt tình, dẫu sao Đinh lão gia tử đích xác đã cứu mạng Hạ lão gia. Vạn Lộc dựa theo quy củ cùng lễ nghi, đem bài vị dâng trở về Đinh gia, còn đặc biệt quét dọn căn nhà một lần, rồi thắp hương thắp khói chỉn chu cẩn thận.
Từ nay về sau Hạ gia không có bất kì thân thích khác họ nào nữa, mà Đinh gia trong Tứ Cửu thành cũng không còn bất kỳ chỗ dựa đáng nói nào.
Vì vậy cuộc sống trở nên an ổn, thời gian trôi qua nhanh không nhanh, chậm không chậm, lắc lư thật lâu, Hạ Sĩ Lâm rốt cuộc cũng đến tuổi đi học.
Trong mắt Hạ Tác Chu, nếu nói Hạ Sĩ Lâm mấy năm qua có tiến bộ thì chính là nói lời hoa mỹ, quả thực súng có biết đụng sơ sơ, còn lại cái điều vẫn giậm chân tại chỗ, ấy là vẫn luôn làm một nhóc con xui xẻo.
Thằng bé phá nhất vào thời điểm choai choai, Hỉ Tài cùng Ái Tiền trở thành cảnh vệ viên của nhóc, mỗi ngày đều đuổi theo tiểu thiếu gia chạy khắp các đường các chợ, so với lúc theo Tiểu Phượng hoàng còn vất vả hơn gấp bội.
Phương Y Trì không có thay đổi gì, bản thân cậu tuổi tác còn nhỏ, thời điểm gả cho Hạ Tác Chu mới tròn mười chín, bây giờ chính là độ tuổi chín muồi. Tình cảm của Hạ Lục gia đối với cậu không những không phai nhạt, mà còn ngày càng đậm sâu, Tiểu Phượng hoàng bay đến đâu, nhành cây liền dời đi đến đấy.
Cũng may phượng hoàng này yêu nhà, chỉ thích duy nhất một nhành cây.
Nhưng thích thì thích, hai người bọn họ náo loạn hết mấy năm, chữ thích này liền bắt đầu có chuyện.
Nói tỉ mỉ hơn chút, vẫn là chuyện từ phía Hạ Lục gia.
Chuyện Hạ Lục gia của Tứ Cửu thành chỉ cưới một người nam thê truyền đi, người tin không nhiều, cho dù tận mắt chứng kiến, cũng cảm thấy Lục gia tái giá chỉ là vấn đề thời gian.
Đừng nhìn bọn họ cả ngày dính lấy nhau, chờ thêm một hai năm nữa, rồi mười năm hai mươi năm, sẽ còn giống như bây giờ sao?
Câu trả lời có vẻ rất dễ đoán, vì vậy liền có kẻ bắt đầu nảy ý nhét người bên cạnh Hạ Tác Chu.
Hạ Tác Chu một mực cự tuyệt, cảnh vệ viên cũng hiểu lòng hắn không có người khác, thường xuyên hỗ trợ ngăn cản. Nhưng khó lòng phòng bị, Hạ Lục gia không dự bữa tiệc này, bèn có người nghĩ đủ phương pháp sáp đến gần.
Phương Y Trì không quan tâm, cậu tin Hạ Tác Chu; nhưng một ngày nào đó, khi cậu cưỡi ngựa đến trước cửa Bộ Tư lệnh, đúng lúc thấy cảnh Hạ Tác Chu bị một chiếc xe hơi màu đen ngăn lại.
Kẻ dám cản Hạ Lục gia khẳng định không phải người thường, Phương Y Trì nắm chặt dây cương, xoay mình nhảy xuống ngựa--- đến giờ cậu đã có thể một mình cưỡi ngựa, còn cưỡi tương đối giỏi--- vì thế mà có đoạn thời gian Hạ Lục gia đã phải lén lén lút lút nảy sinh bực bội.
Hạ Tác Chu nhìn chiếc xe trước mặt, chậm rãi dừng bước.
Trong xe là sĩ quan phụ tá mà Hạ lão gia tử tín nhiệm nhất lúc còn đang nắm quyền. Sau khi Hạ Tác Chu tiếp quản Bộ Tư lệnh, đổi một nhóm quan chức khác, vị sĩ quan này là một trong những kẻ còn được giữ lại.
Quyền lực luân phiên, không làm nên gió tanh mưa máu, nhưng cũng coi là sóng ngầm rung chuyển.
Sĩ quan phụ tá bước xuống xe, tuổi đã ngoài năm mươi, đi bộ có chút tập tễnh, đầu tiên là hành lễ với Hạ Tác Chu, sau đó không kịp chờ đợi mở cánh cửa hàng sau xe.
Phương Y Trì lúc này đã dắt ngựa sang bên lề đường, cậu vốn phải đi tiệm cơm Bình An, bây giờ chân như bị ghim cứng, làm thế nào cũng không động đậy nổi.
Trong xe là một thiếu nữ mặc tây trang, từ vị trí Phương Y Trì không nhìn rõ mặt mũi, chỉ có thể thấy đối phương ngước chiếc cổ tựa thiên nga, dung mạo nhất định vạn phần xinh đẹp. Nàng ưu nhã bước xuống, đỡ váy, hướng về phía Hạ Tác Chu hành một thứ lễ lếch thếch lôi thôi.
Trái tim Tiểu Phượng hoàng lập tức siết chặt.
Cậu rõ ràng tín nhiệm Hạ Tác Chu hơn tất cả mọi người trên đời, những vẫn như cũ cảm nhận được nỗi chua xót không ngừng trào lên trong tâm can, dường như đang muốn đánh đổ hết thảy lí trí.
Phương Y Trì ý thức được, đó không đơn thuần là ghen tuông, mà là một thứ gì đó sâu hơn thế nữa, tương tự như thứ lửa giận kinh hoàng khi bị kẻ khác xâm chiếm địa phận.
Giống như chó con nhà cậu, canh giữ một mảnh đất nhỏ trong sân, mỗi khi Hải Đông Thanh đậu xuống, cả người nó đều căng lại, trong cổ họng phát ra tiếng gầm gừ uy hiếp.
Hạ Tác Chu chính là mảnh đất nhỏ của Phương Y Trì. Bàn tay nắm dây cương của cậu siết chặt, lần nữa phóng người lên ngựa, xụ mặt đá đá bụng ngựa.
Phương Y Trì cưỡi ngựa đường hoàng phi qua trước mặt Hạ Tác Chu, ngoan độc kéo dây cương trước ánh mắt vừa mừng rỡ vừa bất đắc dĩ của hắn. Vó con tuấn mã giương lên thật cao, tiếng kinh hô truyền tới từ bốn phương tám hướng.
"Tiên sinh." Phương Y Trì từ lưng ngựa nhảy xuống, tỉnh táo không ít, nét đỏ ửng từ từ leo lên đậu trên gò má cậu.
Cậu rất ít khi mất bình tĩnh như vậy, không nhịn được suy nghĩ muốn trốn ra sau lưng Hạ Lục gia.
Hạ Tác Chu nhưng lại nắm lấy eo Phượng hoàng, cười híp mắt giới thiệu: "Đây là ông chủ Phương của Tứ Cửu thành, thái thái của tôi."
Phương Y Trì ngượng đến da đầu tê dại, gắng gượng kìm nén dục vọng muốn đạp lên mũi chân Hạ Tác Chu.
Trước mặt người quen, Hạ Tác Chu đều gọi cậu là 'Tiểu Phượng hoàng', chỉ có trước mặt người ngoài, Hạ Tác Chu mới mang ra cái danh hiệu 'thái thái' ẩn ý khoe khoang xen lẫn thị uy này.
Không có nguyện vọng gì khác, chỉ đơn thuần là tuyên bố chủ quyền.
Trên mặt viên sĩ quan thoáng hiện vẻ lúng túng, cũng rất mau trấn định: "Ông chủ Phương, ngưỡng mộ đã lâu."
Phương Y Trì bắt tay qua loa lấy lệ, ánh mắt lần nữa rơi vào thiếu nữ mới xuống xe, không ngờ, đối phương cũng đang quan sát cậu.
Ánh nhìn dò xét vừa đụng vào nhau, đều là lúng túng ngưng lại, tiếp đó nhanh chóng dời đi.
"Là em lợi hại." Hạ Tác Chu không nhìn thấy một màn này, hắn cúi đầu cắn lên dái tai Phương Y Trì, "May tôi không dạy em lái xe, bằng không khẳng định cả ngày tôi đều chẳng thấy thấy bóng dáng em đâu."
Phương Y Trì không yên lòng phản bác, "Em phải đến tiệm cơm, cưỡi ngựa nhanh hơn."
"Tôi đưa em đi."
"Không cần."
Hạ Tác Chu cũng không ép buộc, hiển nhiên còn có chuyện khác phải làm.
Có Phương Y Trì ở đây, sĩ quan dù có ngàn lần không tình nguyện, cũng không dám lại đẩy con gái lên người Hạ Tác Chu, ngược lại là con gái lão sau khi Phương Y Trì dắt ngựa rời đi, liền vội vã đuổi theo.
Phương Y Trì chợt nghĩ đến câu hát từng nghe trong hí khúc 'Chỉ nghe tân nhân cười, ai nghe cố nhân khóc', trong lòng buồn bã, trên mặt cũng đầy vẻ cảnh giác.
"Anh... anh có thể cho tôi vay ít tiền không?" Chẳng ngờ thiếu nữ thở hồng hộc chạy tới, lời nói ra khỏi miệng lại giật gân kinh khủng, "Tôi muốn cùng người yêu bỏ trốn."
Một chân Phương Y Trì cũng đã nhấc lên, bỗng dưng bị cả kinh lảo đảo một cái, ngả trên lưng ngựa, thật lâu không bò dậy nổi.
Cậu nhìn bốn phía, hạ thấp giọng hỏi: "Cô muốn làm gì cơ?"
"Bỏ trốn!" Thiếu nữ tên Mục Thu Vân,