Phương Y Trì mang thai lần nữa, đây chính là đại sự ghê gớm.
Hạ Tác Chu là người đầu tiên bị dọa sợ, túm cổ áo Nghiêm Nhân Tiệm, hạ thấp giọng tra hỏi: "Không phải cậu bảo tôi đàn ông đã sinh một lần, liền rất khó có thể tiếp tục mang bầu sao?"
Cũng chính bởi những lời này, Hạ Tác Chu mới dám ra sức đem Phương Y Trì lăn qua lăn lại.
Nghiêm Nhân Tiệm há hốc mồm run lẩy bẩy dính sát lên tường, tiến về trước một bước là Hạ Tác Chu lòng như lửa đốt, nhích sang bên cạnh lại là Hải Đông Thanh đang chằm chằm lườm y, khóc không ra nước mắt: "Không có chuyện gì là tuyệt đối hết, là do ngài... ngài tốt số mà!"
Hạ Tác Chu thiếu chút nữa tức đến cười, lại nhanh chóng sừng sộ: "Vậy em ấy ói cái gì?"
"... Lần trước em ấy mang thai thằng nhóc cũng có nôn chút nào đâu!"
"Cái này... cái này tôi cũng không nói được gì mà." Nghiêm Nhân Tiệm chỉ hận không thể nhốt mình trong phòng một mực nghiên cứu mấy vấn đề khó giải kia, mà quả thực cũng lười giải thích với Lục gia nôn hay không nôn đều bình thường cả, "Hay là ngài đưa cậu ấy đến Hiệp Hòa xem qua chút?"
Có kinh nghiệm trước đó, Nghiêm Nhân Tiệm không còn muốn nếm thử mùi vị cản đường Hạ Tác Chu nữa.
Lỗ mũi Hạ Tác Chu nặn ra tiếng hừ lạnh: "Còn mượn cậu nhắc nhở chắc?"
Dù Nghiêm Nhân Tiệm không đề cập tới, Hạ Tác Chu cũng nhất định phải mang Tiểu Phượng hoàng đến Hiệp Hòa khám bác sĩ.
Kết quả dĩ nhiên là hết thảy bình thường, Phương Y Trì cũng tự cảm thấy mình không có gì không khỏe, nên ăn thì ăn, nên ói thì ói, còn ổn định hơn thời điểm không mang thai nữa, thậm chí nhân lúc Hạ Tác Chu không có nhà, liền kéo A Thanh ra ngoài đường xem biểu diễn tạp kỹ.
Hạ Lục gia vừa xong việc ở Bộ Tư lệnh, cuống cuồng vội vã chạy về nhà, đi được nửa đường còn tưởng mình mù mắt, kết quả định thần nhìn lại, cái người mặc mã quái, quàng khăn lông chồn đứng dưới gốc cây, quả thực là Phương Y Trì nhà mình.
"Dừng xe!" Hạ Tác Chu một cước đạp mở cửa xe, bị ánh nắng ỉu xìu mùa thu xông cho đau nứt đầu, xông tới kéo Phương Y Trì: "Em tự tìm chết đấy hả?!"
Phương Y Trì còn đang hí hửng vỗ tay, thấy người tới là Hạ Tác Chu, ứng tiếng qua loa, rồi cứ thế tiếp tục chen chân trong đám người đông nghìn nghịt.
Hạ Lục gia lại dùng sức một cái, đem người kéo về.
Không nhìn được màn biểu diễn nữa, Phương Y Trì rốt cuộc lấy lại tinh thần, cau mày trợn mắt nhìn Hạ Tác Chu, cuộn tay, "Tiên sinh, đặc sắc lắm đó."
"Tôi nhìn em còn đặc sắc hơn!" Thời điểm Hạ Tác Chu xụ mặt xuống, khí thế kinh hoàng, người xung quanh bọn họ nhanh chóng dạt ra một khoảng đất lớn, ngay cả A Thanh cũng lẻn về sau, lo lắng nhìn Phương Y Trì.
Phương Y Trì là ai cơ chứ?
Cậu là ông chủ Phương của Tứ Cửu thành, là Tiểu Phượng hoàng của Hạ Tác Chu, cậu giậm chân một cái, tức giận phản bác: "Ngài vô lý quá mà, em cũng chỉ đến xem tạp kỹ, tức tối cái gì hở?"
"Tôi có thể không tức được à?" Hạ Tác Chu vừa dứt lời, đám người liền bùng nổ một trận hoan hô, hẳn là vừa được xem một động tác có độ khó cao, "Em là người có thể chạy loạn khắp nơi sao?"
"... Ở nhà thì suốt ngày ốm yếu xiêu vẹo dựa vào người tôi, ra bên ngoài rồi liền như cá gặp nước luôn đấy nhỉ?"
Phương Y Trì nhất thời cứng họng, đỏ mặt lùi về phía sau một bước: "Ở nhà khó chịu thật mà... sau này em không ra ngoài nữa."
"Lớn tiếng lên, tôi chẳng nghe thấy gì hết." Hạ Lục gia hiếm hoi chiếm thế thượng phong, đưa tay qua.
"Em sẽ không lén lút chạy ra ngoài nữa mà." Phương Y Trì lặp lại một lần, ngoan ngoãn dắt tay Hạ Tác Chu, ngay sau đó cậu còn chưa kịp lẩm bẩm thêm câu nào, người đã bỗng nhiên nhẹ bẫng, Hạ Lục gia nhấc cậu lên, để cho cậu ngồi lên cổ mình.
Tầm mắt Phương Y Trì hoàn toàn trở nên rõ ràng, những gì cần nhìn, những gì không cần nhìn, đều nhìn thấy hết. Cậu sửng sốt mấy giây, thật vất vả đè xuống luồng nhiệt đỏ ửng đang bò lên gò má.
Tiểu Phượng hoàng sợ ngây người duỗi duỗi hai cái chân, cọ cọ lên lồng ngực Hạ Tác Chu, vừa thẹn vừa gấp: "Này? Em cũng đâu phải Sĩ Lâm!"
Chỉ có trẻ nít mới có thể ngồi trên cổ cha nó để xem tạp kỹ thôi chứ.
Hạ Tác Chu nghe vậy, giễu cợt: "Thằng nhóc thối đó được ngồi lên cổ tôi lúc nào đấy hả?"
Lời này ngoài sáng là phản bác Phương Y Trì, nhưng thực ra đang ngầm biểu đạt sự bất mãn.
Phương Y Trì ngốc tại chỗ suy tư hồi lâu, cảm thấy Hạ Lục gia đang nhắc nhở cậu không nên quá thân cận với Hạ Sĩ Lâm, đặc biệt là trước khi đi ngủ, dù cho thằng con giai có liều chết xách cái gối nhỏ qua, cũng không thể nhường cho nó một góc giường được.
Nhưng mà Hạ Sĩ Lâm cũng cởi cả áo khoác luôn rồi, người làm cha sao có thể ném con trai ra ngoài được chứ? Mấy ngày này tiết trời sang thu, buổi tối gió thổi lạnh lắm mà!
Hạ Tác Chu thấy Phương Y Trì không lên tiếng, chỉ vùi đầu nghịch ngón tay, liền biết Phượng hoàng đây là nghe lọt rồi, nhưng lại nhất quyết giả ngốc, lòng càng thêm phẫn nộ: "Hồi bằng tuổi nó, tôi đã theo cha đi săn thú rừng, nó thì sao? Suốt ngày bám sau mông em, làm như còn chưa dứt sữa, bẽ mặt!"
"Tiên sinh," Phương Y Trì bất mãn ngẩng đầu, "Ngài đừng nói như vậy, Sĩ Lâm còn nhỏ mà."
Hạ Tác Chu hừ lạnh một tiếng, trực tiếp siết cổ tay Tiểu Phượng hoàng dắt lên xe, ngoài miệng không nhiều lời nữa, đêm đó nhưng lại trực tiếp ném Hạ Sĩ Lâm lên đoàn xe thẳng tiến về Thẩm Dương.
Phương Y Trì gấp muốn chết, nước mắt lã chã nắm ống tay áo Hạ Tác Chu.
Hạ Lục gia thở dài, ôm lấy cậu: "Không phải vì nó quấn em tôi mới đưa nó đi đâu."
"Thế là... thế là bởi vì điều gì?"
"Bởi vì nó lớn rồi." Hạ Tác Chu bất đắc dĩ kéo cánh tay hơi run rẩy của đối phương, nắm chặt trong lòng bàn tay mình, kiên nhẫn giảng đạo lý: "Có đứa con nào lớn chứng đó rồi, còn suốt ngày bám theo ba đâu?"
Tuy nói bây giờ thế cục an ổn, nhưng không chừng đến một ngày nào đó sẽ đột nhiên phải ra chiến trường, Hạ Tác Chu không có cách bảo vệ Hạ Sĩ Lâm cả đời, muốn đứng vững gót chân trên đất Tứ Cửu thành này, rốt cuộc vẫn phải dựa vào chính mình.
Phương Y Trì chớp chớp con mắt, hiểu rõ, nhưng vẫn chẳng đành lòng, nhìn đoàn xe lửa xa dần, hai mắt ngấn lệ, "Khi nào mới có thể đón con trở về?"
Hạ Tác Chu chậm rãi đeo bao tay, nhìn cậu một cái, lại nhìn chiếc xe lửa đã đi xa, trả lời mập mờ nước đôi: "Chờ đến lúc thằng bé trở thành một người đàn ông chân chính."
Câu trả lời này rõ ràng không làm hài lòng Phương Y Trì, cậu dụi mắt, chờ Hạ Tác Chu đến gần, không nặng không nhẹ nhéo ngón tay tiên sinh một