Editor: Anh Anh
Tề Tĩnh An cũng cảm thấy rất bất ngờ, mặc dù biểu hiện của hắn có thể được coi là nổi bật xuất chúng trong đám thí sinh, nhưng bất kể thế nào cũng chắc chắn không đủ trình độ tiêu chuẩn để đơn độc gặp mặt hoàng đế chứ? Phải biết là, có bao nhiêu quan viên phẩm cấp không cao cả đời cũng không được nhìn thấy hoàng đế được mấy lần, cho dù may mắn được chiêm ngưỡng thánh nhan, cũng cách một khoảng rất xa, ngay cả Hoàng đế có mấy cái lỗ mũi cũng không nhìn rõ, chứ đừng nói đến chuyện vào Ngự Thư Phòng gặp vua, đây là đãi ngộ mà một viên quan lớn mới nhận được...!Hắn chỉ là một tiểu tử tóc còn để chỏm không quan không chức, tại sao?
Tạm thời không nghĩ ra vấn đề này, Tề Tĩnh An cũng không tiếp tục nghĩ nhiều nữa, dù sao đi nữa ngoại trừ tùy cơ ứng biến thì hắn cũng không nghĩ ra lý do vì sao.
Dưới sự dẫn dắt của thái giám, hắn mắt nhìn thẳng băng qua hành lang, khi đi qua bậc cửa Ngự Thư Phòng, Tề Tĩnh An đã hoàn toàn bình tĩnh lại rồi.
Hắn chăm chú hành lễ vấn an, thái độ cẩn thận tỉ mỉ, động tác cũng không tồi.
Đợi nghe được hai chữ "Miễn lễ", hắn nâng người lên, nhưng vẫn hơi cúi thấp đầu như cũ, chỉ để tầm mắt rơi vào trên chiếc bàn lớn hoa lệ lộng lẫy, cũng không giương mắt nhìn thẳng vào Hoàng đế, để tránh chạm vào nhau, oan uổng phạm tội...
Thấy Tề Tĩnh An hiểu lễ giữ lễ như vậy, Hoàng đế âm thầm gật đầu, rất hiền hòa nói: "Người trẻ tuổi, không cần thận trọng, đến gần một chút, để trẫm nhìn kỹ ngươi một chút." Ông vừa nói vừa vẫy vẫy tay, lộ ra vài phần ám hiệu cố ý thân cận.
Tề Tĩnh An lại càng không nghĩ ra, nhưng Hoàng đế có lệnh, đương nhiên hắn phải nghe theo, cho nên hắn tiến lên một bước, bình tĩnh đi về phía trước...!Ngự Thư Phòng có diện tích không nhỏ, hắn đi bảy tám bước, mới từ vị trí cạnh cửa đến gần trung tâm, mà khoảng cách với ngự án còn năm, sáu bước xa nữa...!Đúng lúc này, ánh mắt Tề Tĩnh An liếc thấy vị thái giám gì đứng hầu ở ngự án kín đáo nâng nâng tay, hắn lập tức hiểu ý dừng bước, lặng lẽ đợi chỉ thị tiếp theo của hoàng đế.
Trong ngự thư phòng yên tĩnh một lúc lâu, Hoàng đế mới lại mở miệng lần nữa, cười khen: "Được, được, quả nhiên là một nhi lang tốt, ngọc thụ lâm phong, thấy biến không loạn...!Đứa bé ngoan, trong nhà ngươi còn có ai nữa?"
Tuy Tề Tĩnh An không hiểu gì, nhưng suy nghĩ của hắn vẫn rất rõ ràng.
Đầu tiên hắn "Hăng hái" cảm tạ Hoàng đế, bày tỏ tâm trạng được sủng ái mà lo sợ của hắn, sau đó dùng ngôn ngữ ngắn gọn dựa theo tình hình thực tế trả lời vấn đề của hoàng đế: Hoàn cảnh gia đình hắn rất đơn giản, cha mẹ mất sớm, không có huynh đệ tỷ muội, họ hàng gần nhất là một nhà thúc thúc, nhưng đã nhiều năm không liên lạc rồi, vì vậy hắn thật sự có thể nói là "Cả nhà trên dưới chỉ có một người".
Nghe đến đó, Hoàng đế càng hài lòng hơn, bởi vì xuất thân giống như Tề Tĩnh An, chỉ cần thật sự có tài hoa, thì tuyệt đối là rể hiền mà hoàng thân quốc thích, cao môn đại hộ rối rít tranh giành...!Đừng tưởng rằng các quý nữ kinh đô đều muốn gả vào nhà môn đăng hộ đối, trên thực tế, có không ít Quý tộc thế gia đều rất thận trọng trong việc cưới xin, để tránh lỡ tay sa chân vào vũng nước đục, vậy nên "Cáo thị kén rể" thật ra là một hành động cực kỳ thịnh hành một thời: Thay vì gả khuê nữ vào hoàng thất hay nhà cao quan hiển quý nhiều quy tắc và rắc rối, chẳng thà chọn cho nàng một vị hôn phu tốt nắm trong tay được, còn có thể tránh được rất nhiều tai họa về sau.
Hơn nữa đối với Hoàng đế mà nói, hiện tại khiến ông phiền lòng nhất chính là các loại thế lực dây dưa không rõ trong triều đình, đột nhiên biết được Tề Tĩnh An có gia thế bối cảnh đơn giản như vậy, ngược lại làm ông cảm thấy "Lòng đầy nhẹ nhàng khoan khoái": Nếu tiểu tử này thật sự có thể xứng với hòn ngọc quý trên tay ông, thì chọn hắn làm phò mã cũng không phải không thể; nhưng nếu không xứng, sau vài năm tôi luyện cũng có thể làm bề tôi trung thành của đế đảng, tóm lại đều "Rất thực dụng".
Vì vậy tiếp đó, hoàng đế bệ hạ đương nhiên muốn tiến thêm một bước quan sát tỉ mỉ tài hoa và năng lực của Tề Tĩnh An: Rốt cuộc cũng bắt đầu vào trọng tâm chính, Tề Tĩnh An lại âm thầm thở phào nhẹ nhõm...!Đây mới chính xác là tiết tấu "Quân tiền độc đối" chứ? Chủ đề "Chuyện nhà chuyện cửa" trước đó rốt cuộc là thế nào?!
Cuối cùng hoàng đế đã dẫn đề tài đi đúng hướng.
Có phương hướng "Chính xác", Tề Tĩnh An rốt cuộc cũng có cơ hội thể hiện.
Sự thật chứng minh, hắn "Thể hiện năng lực" rất bất phàm...
Bởi vì Hoàng đế chỉ thức thời triệu Tề Tĩnh An tới, cũng không chuẩn bị trước, ông có lòng muốn hỏi một vài vấn đề tương đối cao sâu, há miệng lại phát hiện trong bụng đã hết hàng, vì vậy chỉ có thể lấy đề bài trong cuộc thi trước đó ra để "Cứu trận"...!Nhưng như vậy cũng làm hứng thú tán gẫu của hoàng đế giảm mạnh rồi.
Ai ngờ, thằng nhóc Tề Tĩnh An này lại rất thông minh, trước tiên hắn dùng ngôn ngữ ngắn gọn nhắc lại những điểm chính trong bài thi của mình, sau đó thì "Thuận nước đẩy thuyền" khen ngợi trình độ ra đề của hoàng đế bệ hạ, lại uyển chuyển ám chỉ đề thi trong khoa cử có hơi xa rời thực tế, vì vậy lại tự nhiên dẫn đề tài sang một phương hướng khác.
Hứng thú của hoàng đế lập tức lại bị lôi kéo, bởi vì chủ đề vừa đúng gãi đến chỗ ngứa của ông: Trước nay ông vốn ghét nhất những đại thần kia trích dẫn kinh sách lải nhải trước mặt ông, nhưng ông lại không thể dựa theo ý mình là tùy ý phát tác, nếu không nhất định sẽ bị nói bóng nói gió là "Không có văn hóa", rõ là kìm nén đến phát bực!
Cho đến hôm nay, hoàng đế bệ hạ mới tìm được "Niềm an ủi" từ chỗ Tề Tĩnh An: Thì ra vấn đề căn bản không phải xuất hiện trên người ông, cũng không thể trách ông "Không có văn hóa", ngược lại nên trách các đại thần "Rất có văn hóa"...!Ngẫm nghĩ một chút cũng thấy phải, các đại thần đều thông qua khoa cử mà chọn lựa ra, mà bản thân đề thi trong khoa cử cũng xiên xiên vẹo vẹo, sao bọn họ có thể không lải nhải chứ? Nhưng theo như Tề Tĩnh An nói, trích dẫn kinh sách chưa chắc đã có thể giải quyết được vấn đề thực tế, ngược lại còn có thể lãng phí rất nhiều thời gian và sức lực...!Hoàng đế cảm thấy lời nói của tiểu tử này thật sự quá đúng! Lải nhải ngoại trừ chọc ông bực dọc ra thì chẳng có một chút tác dụng nào!
Nghĩ như vậy, Hoàng đế càng cảm thấy Tề Tĩnh An rất vừa mắt, chẳng những "Hiểu rõ thức thú", ngay cả cách nghĩ cũng "Anh hùng có cùng mưu lược" giống ông!
Hơn nữa so với những đại thần dong dài, cách nói chuyện của Tề Tĩnh An cũng làm hoàng đế bệ hạ cảm thấy cực kỳ thoải mái, giống như một dòng suối trong vắt chảy qua lòng: Tiểu tử này kể chuyện xưa rất sinh động thú vị; dù là nịnh nọt cũng có vẻ chân thành có thể tin được, không theo lối cũ...!Vậy nên bọn họ cứ thế trò trò chuyện chuyện, đề tài không ngừng mở rộng, tán gẫu từ chuyện quốc gia đại sự đến thiên văn địa lý, lại từ phong tục dân gian đến ẩm thực địa phương, hàn huyên tới tận khi mặt trời lặn xuống phía tây, "Bụng rồng" của hoàng đế cũng lần đầu tiên vang lên tiếng "Ọc ọc ọc", cuộc trò chuyện vui vẻ thỏa mãn này mới đến hồi kết thúc.
"Tĩnh An, ngươi tài đức vẹn toàn, kiến thức uyên bác, hôm nay gặp mặt, lòng trẫm rất an ủi!" Hoàng đế bệ hạ vui mừng vuốt bộ râu ngắn trên cằm, trải qua nửa buổi chiều trao đổi với tiểu tử này, Hoàng đế gọi Tề Tĩnh An từ "Người trẻ tuổi" đến "Đứa bé ngoan", lại một đường "Thăng cấp" đến thân thiết gọi thẳng tên huý, ấn tượng tốt của ông với Tề Tĩnh An