Editor: Anh Anh
Khi tâm trạng kích động thoáng lắng lại, Tề Tĩnh An lập tức toàn tâm vùi đầu vào việc chuẩn bị nghiệp lớn "Lần đầu gặp phụ thân của người trong lòng": Hắn cẩn thận hỏi thăm Hạ Hầu Tuyên sở thích và thói quen của hoàng đế bệ hạ, lại phân tích chặt chẽ và cẩn thận suy đoán, từ cách ăn mặc đến ngôn hành cử chỉ, từ biểu cảm khí chất đến văn chương sách luận tất cả phải làm tốt nhất...
Nhìn dụng tâm chuẩn bị diện thánh của Tề Tĩnh An, Hạ Hầu Tuyên đột nhiên sinh ra chút cảm giác vi diệu: Hắn nhạy bén cảm thấy hình như thái độ của Tề Tĩnh An đối với hoàng đế hơi tích cực quá mức, như thể người anh em này đã biết đây là chuẩn bị đi "Gặp gia trưởng" rồi...!Không phải chứ, thân phận công chúa của hắn hẳn còn chưa bại lộ đúng không?
Trừng mắt nhìn, Hạ Hầu Tuyên dò xét nói: "Tĩnh An, ngươi không cần phải khẩn trương như vậy, lần diện thánh này, ngươi có thể được phụ hoàng thưởng thức thì là dệt hoa trên gấm, không lọt vào mắt ông ấy thì cũng không sao, làm hết sức là được."
Vốn Tề Tĩnh An đang múa bút thành văn, ghi chép hết những việc cần chú ý cho buổi vào cung ngày mai, thái độ vô cùng tập trung nghiêm túc.
Nghe vậy, hắn hơi dừng lại, đặt bút xuống, cười nhẹ: "Đa tạ điện hạ quan tâm, thật ra ta cũng không thấy căng thẳng lắm, chỉ vì cảm kích sự tiến cử của Điện hạ, sợ rằng bản thân tài hèn học ít, sẽ làm hỏng anh danh của Điện hạ, lúc này mới muốn lấy siêng năng để bù đắp vụng về, cố gắng lo trước khỏi hoạ."
Đối với Tề Tĩnh An, đây vốn chính là "Gặp gia trưởng" đó! Hắn không hề muốn để lại ấn tượng xấu với phụ thân của người trong lòng, như vậy không chỉ làm mất thể diện của "Tam điện hạ" người đã tiến cử hắn,còn có thể làm người trong lòng thất vọng về hắn...!Đây chẳng phải là quá tệ ư?!
Lời của Tề Tĩnh An nghe có vẻ giống như là lời nói khách sáo, nhưng cảm thấy giải thích vẫn rất chân thành, Hạ Hầu Tuyên nhẹ nhàng gật đầu, tuy nhiên hắn vẫn cảm thấy hơi vi diệu, có điều đối phương nghiêm túc chuẩn bị như vậy, đối với việc "Công lược phò mã" của hắn cũng có nhiều chỗ tốt, cho nên hắn không tra cứu thêm nữa, thay vào đó chỉ điểm: "Tĩnh An đừng tự coi nhẹ mình, tài học của ngươi như thế nào ta rất rõ ràng.
Hơn nữa phụ hoàng ta không có sở trường thi từ ca phú, đối với kinh sử tử tập cũng không có chút hứng thú nào, vấn đề ông ấy đưa ra khẳng định có hơi liên quan tới quốc sự và chiến lược quân đội, ngay đúng sở trường của ngươi, cho nên cuộc thi ngày mai, ngươi nắm chắc rồi."
Nghe được lời này, đôi mắt Tề Tĩnh An sáng lên, vô cùng vui mừng nói: "Nghe Điện hạ nói như thế, ta yên tâm rồi." Vốn hắn còn định cả đêm áp bức Lư tú tài viết cho hắn "Bài thi mẫu" gấm hoa rực rỡ, để hắn đề phòng, bây giờ xem ra...!Tốt, có thể bỏ qua cho Lư tú tài rồi.
Hạ Hầu Tuyên nhướn mày, càng cảm thấy hôm nay Tề Tĩnh An hơi khác với thường ngày, bất kể là ban đầu đầu nhiệt tình chào đón, khi nói chuyện thì mặt mày hớn hở, lúc biết sắp được diện thánh thì kinh ngạc khó hiểu, vừa rồi lại kích động tích cực, hay là bây giờ dáng vẻ hai mắt sáng ngời, đều vô cùng "Sinh động", dường như còn mang theo chút nhộn nhạo nhỏ...!Đến cùng là người anh em này bị làm sao vậy, không phải là tư xuân chứ?!
Trong lòng vang lên tiếng "Lộp bộp", Hạ Hầu Tuyên dứt khoát trực tiếp đặt câu hỏi: "Đúng rồi Tĩnh An, ta nhớ lúc trước ngươi từng nói với ta, bởi vì ngươi rời nhà khi còn trẻ, phiêu bạt học hỏi, cho nên ngươi hoàn toàn không có hôn ước, cũng không có người trong lòng.
Đến hôm nay, ngươi tới kinh cũng gần nửa năm, có chọn trúng cô nương nhà nào, nổi lên ý định thành gia hay không?"
Ngay từ lúc bọn họ vừa quen biết không lâu, Hạ Hầu Tuyên đã xác định Tề Tĩnh An là người tài năng trác tuyệt, lý tưởng rộng lớn, tính tình rộng rãi, là thanh niên tốt có dũng khí và nghĩa khí, hơn nữa đối phương lại không có gánh nặng gia đình, cũng không ham nữ sắc, một lòng muốn phụ tá minh chủ, thực hiện lý tưởng đời người trị quốc an bang...!Quả là một ứng cử viên sáng giá cho vị trí phò mã!
Nhưng nếu Tề Tĩnh An đã có người trong lòng, vậy thì Hạ Hầu Tuyên tuyệt đối sẽ không làm chuyện thất đức gậy đánh uyên ương, vì thế hắn phải hỏi cho rõ ràng.
Mà Tề Tĩnh An thì sao? Vốn tâm trạng hắn đã nhẹ nhõm, sao có thể ngờ Hạ Hầu Tuyên lại đột nhiên hỏi một câu như vậy, nhất thời vẻ mặt hơi ngập ngừng, tim đập rộn lên...!Hắn vội vàng nâng chén trà lên uống một ngụm, lúc này mới cố gắng bình tĩnh nói: "Điện hạ nói đùa, hiện tại ta một lòng suy nghĩ, chính là báo đáp ơn tri ngộ của điện hạ, không hề hứng thú với chuyện nhi nữ tình trường."
Hạ Hầu Tuyên lộ ra vẻ hiểu ý, khẽ mỉm cười, trêu ghẹo nói: "Như vậy thì tốt quá, ta thật sự sợ sau khi Tĩnh An ngươi được phụ hoàng ta thưởng thức, trực tiếp nói phải hồi hương làm quan, lấy vợ sinh con, vậy thì ta đúng là gà bay trứng vỡ công dã tràng*, chỉ biết im lặng rơi lệ rồi."
*Tương tự câu xôi hỏng bỏng không, mất cả chì lẫn chài.
Vốn Tề Tĩnh An còn hơi hoang mang rối loạn, không biết người trong lòng nhắc tới đề tài này cuối cùng là có tính toán gì.
Nhưng nghe cách nói thú vị như vậy của đối phương, hắn lại không khỏi bật cười, khoan thai nói: "Có thể được Điện hạ coi trọng như thế, Tĩnh An cảm động đến rơi nước mắt, kiếp này không dám phản bội, không muốn rời xa...!Lòng ta trời đất chứng giám."
Những gì Tề Tĩnh An nói đều là những lời chân thành của hắn, cho nên giọng điệp ẩn chứa tình cảm phong phú, làm Hạ Hầu Tuyên nghe được mà trái tim khẽ run, không khỏi lắc đầu bật cười nói: "Tài ăn nói của Tĩnh An quả thật rất tuyệt vời, ta cũng bị ngươi làm cho cảm động rơi nước mắt...!Nếu một ngày nào đó ngươi thật sự coi trọng cô nương nhà nào, chắc chắn sẽ dụ dỗ người ta đến đầu óc choáng váng."
"Tạm thời ta chỉ muốn dụ dỗ Điện hạ đầu óc choáng váng thôi." Tề Tĩnh An "Vô cùng thành thật" đáp lại.
"Ha ha, tiên sinh đại tài, ta đã sớm bị ngươi dụ dỗ đến ngây ngất rồi!" Hạ Hầu Tuyên cười một trận, nghĩ đi nghĩ lại chuyện ngày mai, nói: "Hi vọng ngày mai ngươi có thể đại phát thần uy, cũng dụ được phụ hoàng ta đầu óc choáng váng, vậy thì mọi sự đại cát."
"Mọi sự đại cát?" Tề Tĩnh An thấy hơi nghi ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều, chỉ cười thở dài nói: "Điện hạ thật là coi trọng ta, nếu ta thật sự có bản lĩnh đó, chẳng phải đã sớm làm Thừa Tướng rồi sao!"
"Lấy tài của ngươi, vốn có thể làm Thừa Tướng, chỉ là thiếu cơ hội mà thôi." Hạ Hầu Tuyên phút chốc thu lại nụ cười, thản nhiên nói: "Ngươi nhìn Từ Phụng, làm tướng tam triều, chiến công lại rất ít ỏi, mấy năm trước ông ta còn có thể dỗ phụ hoàng ta, gần đây ngay cả phụ hoàng ta cũng sắp dỗ không được rồi...!Nếu ngay cả ông ta cũng có thể chiếm được chức vị thừa tướng mấy chục năm, thì sao ngươi lại không thể?"
Tề Tĩnh An hơi kinh hãi, lại nghe Hạ Hầu Tuyên nói tiếp: "Nói cho ngươi biết, thật ra phụ hoàng ta còn dễ dỗ hơn ta nhiều, ông ấy miệng cọp gan thỏ, chỉ có can đảm gìn giữ cái đã có, không có lòng tiến thủ, là một con cọp bị nhổ răng, thịt trên môi cũng không dám hạ miệng...!Dần dần người trong đảng Từ Phụng nhiều lên, đuôi to khó vẫy, vậy thì sao? Chỉ cần hơn mười đao phủ ẩn nấp trong Cần Chính Điện, thừa dịp lúc vào triều chém tận giết tuyệt người đứng đầu Từ đảng là được! Thân là thiên tử, lúc triều đình không yên lại còn sợ hãi rụt rè, thật sự là không không ngoan chút nào, khiến ta vô cùng tức giận!" Hắn cười giễu cợt, lắc đầu thở dài nói: "Chỉ tiếc, phụ hoàng ta ngay cả mấy chục đao phủ hoàn toàn trung thành với ông ấy cũng không tìm được, e rằng bên này vừa mới lên kế hoạch mai phục, tin tức đã lan truyền ra khỏi cung, đảm bảo sẽ bị phản công, hoặc là buộc ông ấy thoái vị, hoặc là độc sát ông ấy trong hậu cung!"
"Điện hạ ngươi...!Ngươi..." Trong lúc nhất thời, Tề Tĩnh An nghẹn họng nhìn trân trối...!Trong ấn tượng của hắn, "Tam điện hạ" vẫn luôn cẩn thận dè dặt, nói chuyện làm việc đều là giọt nước không lọt, thủ đoạn cũng gần như ôn hòa chững chạc, không hề có chút bốc đồng của thiếu niên mười mấy tuổi.
Đối với việc này, ban đầu hắn còn hơi rầu rĩ, bởi vì bản thân Tề Tĩnh là người theo phái thực dụng cấp tiến, có xu hướng hướng nội và mở mang lãnh địa...!Ai ngờ được "Tam điện hạ" bỗng nhiên như biến thành người khác, nói một câu châm chọc hoàng đế như vậy!
Hạ Hầu Tuyên thể hiện ra loại tính tình thuộc về người trẻ tuổi, cũng khiến Tề Tĩnh An thích vô cùng.
Hắn không hề cảm thấy "Tam điện hạ" châm chọc Hoàng đế là bất hiếu, bởi vì thánh nhân có nói: Tòng đạo bất tòng quân, tòng nghĩa bất tòng phụ, nhân chi đại hành dã*...!hoàng đế bệ hạ làm quân phụ, có nhiều hành động không thể làm, thậm chí ngay cả ngôi vị hoàng đế cũng không ngồi ổn định lắm, trong lòng "Tam điện hạ" có tức giận bất bình cũng là chuyện bình thường.
*Theo Đạo mà không theo vua, theo Nghĩa mà không theo cha, đó là đại hạnh của con người
"Ta...!Ta làm sao?" Hạ Hầu Tuyên đột nhiên đứng lên, bước tới cúi người xuống, ghé sát vào tai Tề Tĩnh An nói nhỏ: "Có phải ngươi muốn hỏi...!Sao ta dám nói ra lời đại nghịch bất đạo như thế đúng không?"
Tề Tĩnh An cảm thấy vành tai nóng lên, nhất thời trong lòng nhảy lỡ một nhịp, cũng không đợi hắn có phản ứng, Hạ Hầu Tuyên liền thẳng người lên lừi về phía sau một bước, ngồi trở lại chỗ cũlần nữa, cười nhạt nói: "Tĩnh An, thả lỏng chút, đây căn bản không tính là gì, về sau ta cũng sẽ nói cho ngươi nhiều chuyện riêng tư hơn, thậm chí bao gồm một chút bí thật thật sự được cho đại nghịch bất đạo, chắc ngươi hiểu...!Tâm ý của ta đối với ngươi?"
Hạ Hầu Tuyên nói, rõ ràng là làm chăn đệm: Nói Hoàng đế mấy câu thì tính là cái gì? Hơn nữa những lời hắn nói đều là thật, nhiều nhất coi như là lời khuyên bảo...Tội lớn khi quân mới thật sự là đại nghịch bất đạo, hắn đã "Phạm" mười năm!
Nếu không có gì ngoài ý muốn, rất nhanh Tề Tĩnh An sẽ trở thành "Tòng phạm" của Hạ Hầu Tuyên, việc này, không có khả năng tâm lý thừa nhận mạnh mẽ thì không thể làm được.
Cho dù lá gan Tề Tĩnh An vốn lớn, lúc mười mấy tuổi đã dám một người một ngựa chạy đến biên cảnh loạn lạc nhiều lần xảy ra trộm cướp, nhưng Hạ Hầu Tuyên vẫn có ý định phải làm chăn đệm thật tốt một phen, để đạt tới hiệu quả tiến hành theo chất lượng.
Còn Tề Tĩnh An thì sao, hắn sẽ để ý Hạ Hầu Tuyên "Đại nghịch bất đạo" ư? Đương nhiên sẽ không, trong lòng hắn tự có thể phán xét tiêu chuẩn đúng sai phải trái, trung hiếu tiết nghĩa...!Chỉ nhìn một cách đơn thuần minh chủ hắn chọn không phải là Hoàng đế, cũng không phải thái tử, cũng biết căn bản hắn không hề có cảm giác sợ hãi với "Quyền lực của thiên tử"...!Cho nên, nghe Hạ Hầu Tuyên nói, Tề Tĩnh An chỉ hơi ngẩn ra, rồi gật đầu lia lịa, hết sức chăm chú nói: "Quân lấy thành thật đối đãi ta...!Ta cần phải lấy trung nghĩa tương báo!"
Nào chỉ là trung nghĩa chứ? Còn có một mảnh tình cảm ngưỡng mộ hết sức chân thành nữa...!Tề Tĩnh An nghĩ như vậy, tâm trạng lập tức thì trở nên cực kỳ tốt, bởi vì trải qua lần thổ lộ tình cảm này, hắn chính là tâm phúc chân chính của "Tam điện hạ", người một nhà, khoảng cách giữa hắn với người trong lòng càng gần hơn một chút.
Cảm nhận được đối phương ngập tràn chân thành, Hạ Hầu Tuyên thầm hài lòng, gật đầu một cái, nói: "Tĩnh An, ta đương nhiên tin ngươi, bằng không cũng sẽ không thổ lộ tình cảm với ngươi rồi." Hắn dừng lại một chút, lại nói: "Chỉ là, trước đây ta thực sự có một chuyện giấu diếm ngươi, tuyệt đối không phải cố ý lừa gạt, chỉ bởi vì thời cơ chưa đến thôi...!Chờ khi đến thời cơ rồi, hai ta đối đãi chân thành với nhau, chỉ mong đến lúc đó, tấm lòng ngươi dành cho ta vẫn có thể giống như hôm nay."
"Điện hạ yên tâm, ta đối với người vẫn luôn một lòng, tuyệt đối sẽ không cô phụ sự tín nhiệm của điện