Editor: Anh Anh
"Dạ, thuộc hạ cẩn tuân hiệu lệnh của Tướng quân." Đối mặt với sự trêu chọc hay đùa giỡn của Hạ Hầu Tuyên, Tề Tĩnh An thẳng lưng trả lời, không hề có chút cảm giác mất tự nhiên nào, ngay sau đó dò hỏi: "Không biết Tướng quân định mang mấy quan phụ thuộc đi xuất chinh? Thân binh thì sao?"
Tướng quân Đại Ngụy phụng chỉ xuất chinh, bình thường cũng sẽ mang theo số lượng quan phụ thuộc và thân binh nhất định.
Quan phụ thuộc là một hư chức không có phẩm cấp bổng lộc, đám người phụ tá, người hầu, hộ vệ, y sĩ đều bao gồm trong đó.
Trong lịch sử Đại Ngụy, còn từng có Tướng quân cả gan làm loạn, thậm chí mang theo cả đầu bếp riêng và cơ thiếp sủng ái làm quan phụ thuộc...!Đương nhiên, Tướng quân làm càn như vậy phần lớn đều không có kết quả gì tốt đẹp.
Hạ Hầu Tuyên muốn dẫn theo Tề Tĩnh An, đương nhiên là có ý định để người anh em này làm phụ tá.
Trên thực tế, phụ tá là một loại quan quan phụ thuộc trọng nhất: Trong một trận đánh, chỉ cần phụ tá không quá đần, quá ngu ngốc, quá mức khó ưa, thì bình thường đều có thể nắm được cơ hội lập công, từ đó thăng quan phát tài; không nói đến những người đó vốn đều có quan hệ không tệ với Tướng quân, có thể được "Chăm sóc đặc biệt", muốn tùy tiện vớt được chút công lao còn không dễ dàng à? Trên chiến trường đao thương không có mắt, người có công, người không có công, đều do các tướng quân định đoạt.
Nhưng mà nói đi cũng phải nói lại, lần này xuất chinh đối phó với người Tây Man, đợi khi đến chiến trường, Hạ Hầu Tuyên cũng không có ý định đặc biệt thiên vị Tề Tĩnh An, càng không báo cáo láo công quân cho đối phương.
Thật sự là la hay ngựa, phải kéo ra ngoài đi dạo mới biết được, hắn cũng muốn mượn cơ hội này quan sát kỹ bản lĩnh của Tề Tĩnh An một chút.
Còn nữa, bản thân Tề Tĩnh An cũng là một người thông minh, hắn không hề muốn, cũng không cần thiên vị hay bảo vệ, cái hắn thật sự cần là cơ hội, cơ hội đường đường chính chính chứng minh bản thân.
Nhất là ở trước mặt Hạ Hầu Tuyên, Tề Tĩnh An cực kỳ muốn biểu hiện thật tốt...!Nhưng vấn đề trước mắt là, chắc chắn quan phụ thuộc của Hạ Hầu Tuyên không chỉ có một mình hắn, những người khác sẽ là ai đây?
Nếu là các lão tướng quân chưởng quân nhiều năm, thậm chí có tước vị đất phong xuất chinh, tính cả phụ tá, người hầu, hộ vệ, y sĩ là quan phụ thuộc theo quân, thì thậm chí có thể lên đến hơn trăm người.
Chứ đừng nói đến thân binh, chắc chắn sẽ là một số lượng không nhỏ...!Ví dụ như Trấn Bắc hầu uy danh hiển hách, lúc ông còn tuổi tráng niên mang quân xuất chinh, thân binh dẫn theo có tới nghìn người! Những thân binh đó thật ra đều được Trấn Bắc hầu nuôi ở đất phong, tự mình huấn luyện tinh binh, vào có thể xông chiến trận, lui có thể thủ trung quân, còn được vua và dân trong ngoài gọi là "Trần gia quân".
Ngược lại, Hạ Hầu Tuyên lần đầu tiên xuất chinh, thật sự được gọi là "Gian khổ mộc mạc"...
"Quan phụ quan, ta chỉ chuẩn bị mang theo bốn người.
Bây giờ đã xác định xong, một là ngươi, quân sư của ta; một người khác là thị nữ thiếp thân Nhược Nghiên của ta, nàng biết y thuật.
Về phần hai cái tên khác, để ta đi hỏi ý của bọn họ đã rồi mới nói." Nói đến đây, Hạ Hầu Tuyên nhún vai, nửa cười nửa không nói: "Về phần thân binh ấy à, ta thật sự không có, vậy thì dứt khoát không mang, không cần thiết phải mạo xưng là trang hảo hán."
Tề Tĩnh An dừng một chút, trầm ngâm nói: "Một thân binh cũng không có...!Không đến nỗi vậy chứ, bệ hạ nên phái một nhóm cấm vệ quân tới bảo vệ điện hạ." Nếu không đường đường là một Hữu tướng quân xuất chinh, đội ngũ hầu cận chỉ có năm người? Vậy thì cũng thật sự quá hiu quạnh rồi, cảm giác thê thảm như vậy.
Hơn nữa lấy kinh nghiệm của Tề Tĩnh An, Tướng quân không có nền móng như công chúa dễ bị cô lập và chèn ép nhất, cho dù những lão binh lõi đời đó nhìn vào thân phận công chúa cành vàng lá ngọc mà không dám làm gì quá phận, nhưng chỉ cần tùy tiện chơi vài chiêu, cho bọn họ thêm chút cản trở, thì cuộc sống trong quân doanh của bọn họ chắc chắn không thể tốt đẹp được...!Chỉ cần vừa nghĩ tới người trong lòng mình có thể sẽ phải chịu uất ức, Tề Tĩnh An không khỏi nhíu mày.
"Có lẽ sẽ có cấm vệ quân, vậy thì phải xem tấm lòng của phụ hoàng ta rồi." Hạ Hầu Tuyên không có vẻ gì là lo lắng cả.
Tề Tĩnh An nhíu mày chặt hơn, "Hai người lúc nãy Điện hạ nói là ai? Dù gì cũng không phải là Lư Tiềm và Tú Di chứ...!Xuất chinh tác chiến, bọn họ căn bản không giúp được gì."
"Đương nhiên không phải," Hạ Hầu Tuyên hơi mỉm cười nói: "Trước kia không phải ngươi nói với phụ hoàng ta là muốn rời kinh à, vốn ông ấy định để ngươi đi đến Lộ Châu đang bị nạn châu chấu nghiêm trọng để giải quyết việc nhà nông, đó là chuyện tốt không khó làm ra thành tích.
Chỉ là bây giờ ngươi đã nhất định phải theo ta xuất chinh, việc lặt vặt này sẽ để Lư Tiềm đi làm.
Về phần Tú Di, trước khi xuất chinh ta sẽ sắp xếp cho nàng xuất cung quy tịch trước, cũng chuẩn bị xong của hồi môn cho nàng rồi.
Tú Di còn người nhà ở kinh, không phải người nhà Lư Tiềm còn ở Lũng Tây à? Chuyện cưới hỏi cứ để hai nhà bọn họ từ từ nói chuyện đi, chúng ta không cần quan tâm nhiều."
Hạ Hầu Tuyên cố ý chậm rãi nói chút chuyện không quan trọng lắm, cho đến khi cả khuôn mặt Tề Tĩnh An đều nhăn lại, trông cực kỳ thú vị, hắn mới thầm cười một tiếng, hơi thu lại suy nghĩ trêu ghẹo, trấn an nói: "Được rồi Tĩnh An, ngươi không cần phải lo lắng cho ta.
Mặc dù nhân thủ ta có thể dùng không nhiều lắm, quan phụ thuộc thích hợp ra chiến trường cũng chỉ lựa được bốn người, nhưng bốn người các ngươi đều có sở trường riêng, vừa vặn bổ sung cho nhau...!Quyết không đến mức biến ta thành một Tướng quân chỉ còn mỗi cái gốc, bị chèn ép lấn áp."
Có sở trường riêng? Sở trường của một người, không chỉ là chỉ tài hoa năng lực, còn bao gồm thân phận bối cảnh mối quan hệ...!Nghĩ như vậy, Tề Tĩnh An hơi ngẩn người, chợt bừng tỉnh ngộ ra nói: "Hai người khác, một trong đó là đại tiểu thư Trấn Bắc Hầu phủ đúng không?" Hắn nói mà tâm trạng thả lỏng, giơ ngón tay cái lên, nửa đùa, nửa khen ngợi: "Điện hạ đúng là khó tin, thân là Hữu tướng quân, mà bắt cóc cả hòn ngọc quý trên tay Tả tướng quân rồi."
Tề Tĩnh An đã từng thấy Hạ Hầu Tuyên và đại tiểu thư Trấn Bắc Hầu phủ Trần Thục Dao cùng nhau đi dạo Kinh Thành, thậm chí còn uống vài hũ dấm của cô nương đó, ấn tượng khắc rất sâu...!Trần Thục Dao không phải là nữ nhi bảo bối của Bình Man Tả tướng quân Trần Trường Thanh sao.
"Tĩnh An quá khen, ta và Trần gia tỷ tỷ là khuê trung mật hữu*, sở thích giống nhau, thường xuyên cùng nhau múa đao múa thương, thôi diễn quân trận.
Lần này có cơ hội xuất chinh, ta mời nàng đi cùng là một việc rất hợp tình hợp lý, chắc hẳn Trấn Bắc Hầu Gia và Thế tử cũng sẽ không phản đối." Hạ Hầu Tuyên cười híp mắt nói: "Hôm nay ta không trò chuyện nhiều với ngươi nữa, phải đến Trấn Bắc Hầu phủ một chuyến."
* "闺中密友": Khuê trung mật hữu hay khuê mật, tức là người bạn nơi khuê phòng cùng tâm sự những điều