Editor: Anh Anh
Ánh tà dương chiếu rọi lên vùng hoang dã, một đội ngũ hơn nghìn con ngựa đang nhanh chóng lên đường, tiếng vó ngựa đạp đất và bánh xe lăn ầm ầm có thể nghe thấy từ cách đó vài dặm.
Ở giữa là lá cờ lớn màu đỏ tung bay theo gió, bên trên viết hai chữ "Bình Man"; kèm với đó là hai lá cờ nhỏ hơn màu xanh cũng bay trong gió tạo nên tiếng vù vù, trên cờ lần lượt viết "Trần Tả tướng quân" và "Hạ Hầu Hữu tướng quân".
Đây hiển nhiên là đội ngũ của Trần Trường Thanh và Hạ Hầu Tuyên.
Lúc này, bọn họ đã rời kinh được mấy ngày, từ từ cách xa thị trấn phồn hoa náo nhiệt, ngay cả đồng ruộng mênh mông của thôn trang ngoại ô cũng không nhìn thấy, xung quanh đều là cỏ hoang lạnh lẽo cao quá đầu người, nhấp nhô trái phải theo tiếng vó ngựa, giống như gửi lời chào với các huynh đệ sắp ra trận bảo vệ quốc gia.
Nhưng mà, đại quân Bình Man đương nhiên không thể chỉ có hơn một nghìn người này, đội ngũ của bọn họ thật ra chỉ là quan phụ thuộc, thân binh áp vận lương thảo quân nhu ra tiền tuyến của hai vị Tướng quân mà thôi, tiện thể mang theo thánh chỉ sắc phong Đại tướng quân cho Quách Lệnh Tuần của Hoàng đế.
Về phần Quách Lệnh Tuần, ông vốn là Thứ Sử Lũng Châu, có chức vụ trấn thủ biên quan, vậy nên người Tây Man vừa xâm nhập, ông đã trực tiếp chỉ huy dân binh địa phương đánh nhau với đối phương.
Hiển nhiên Triều đình không thể triệu ông hồi kinh tuyên chỉ, một tới một đi lãng phí thời gian và sức lực, hơn nữa hiệu suất thảo luận chiến sự của các đại thần chậm như thế, nếu biên cảnh không có ai gánh vác, người Tây Man đã sớm tiến quân thần tốc, công phá kinh thành rồi...
Như vậy có thể thấy được, bên Quách Lệnh Tuần đã chiến đấu với kẻ địch, vậy thì, chẳng phải đám Hạ Hầu Tuyên chậm một bước, chẳng lẽ thật sự đi cọ công lao, làm mã hậu pháo* à?
*马后炮: Mã hậu pháo hay nói vuốt đuôi, ý chỉ hành động không kịp thời, chẳng giúp ích được gì
Đương nhiên không phải, mặc dù bên phía Quách Lệnh Tuần đã xuất trận, nhưng thái độ của triều đình vẫn rất quan trọng.
Nếu không có ý chỉ sắc phong Bình Man đại tướng quân của Hoàng đế, Quách Lệnh Tuần cũng chỉ có thể dẫn hơn vạn dân binh Lũng Châu đánh phòng thủ, không thể điều động binh lực của Châu Phủ xung quanh để mạnh mẽ chống trả lại người Tây Man.
Hơn nữa lương thảo quân nhu mới thật sự là vấn đề lớn, nếu không có triều đình chi viện, chỉ dựa vào sức lực một châu cung dưỡng quân đội, trận đánh này hoàn toàn không thể đánh nổi...!Kéo dài tới cuối cùng, các tướng sĩ Đại Ngụy cũng chỉ có thể như rất nhiều lần trong quá khứ, trơ mắt nhìn người Tây Man giành đủ tiền bạc lương thực, rời đi không có một gánh nặng nào.
Vậy nên vào giờ phút này, ở biên quan xa xôi, Quách Lệnh Tuần cũng đang trông mong ngóng chờ đội ngũ này của bọn họ, cho dù chủ yếu là mong chờ thánh chỉ và lương thảo, nhưng Trần Trường Thanh cũng là một lương tướng, khi Đại Ngụy bắt đầu chuyển thủ thành công, đương nhiên ông sẽ có đất dụng võ.
Về phần Hạ Hầu Tuyên à...!Quách Lệnh Tuần sẽ đối xử với hắn như thế nào, tạm thời không biết; ít nhất ở trong mấy ngày này, Trần Trường Thanh hoàn toàn coi hắn là một vật làm nền dư thừa, thậm chí còn cho rằng hắn sẽ gây cản trở.
"Cha, có phải nên để mọi người giảm bớt tốc độ, chuẩn bị hạ trại nghỉ ngơi không?" Trong đội ngũ, Trần Thục Dao cưỡi một con tuấn mã lông đen nhánh sáng bóng, lớn tiếng hỏi một câu...!Tiếng vó ngựa bên tai thật sự quá vang dội, không hô lớn thì căn bản không nghe được.
Nghe được giọng nói của nữ nhi, Trần Trường Thanh nghiêng đầu liếc nhìn, nói: "Còn một lúc nữa là trời tối, phải chạy thêm một đoạn nữa...!Mấy ngày trước là vì chăm sóc mấy tiểu nha đầu các con, mới có thể thoáng chậm lại tốc độ hành quân, hạ trại trước khi trời tối.
Nhưng bắt đầu từ hôm nay thì không có chuyện tốt như vậy nữa!" Ông hơi dừng lại, giọng nói trở nên nghiêm túc hơn: "Xưa nay Quách đại tướng quân luôn thiết diện vô tư, nếu chúng ta không thể đến doanh trại đúng hạn, nhất định sẽ bị xử theo quân pháp! Vậy nên tốt nhất là các con nên quẳng sạch tất cả tính nết yếu ớt, khổ nữa mệt nữa cũng phải cắn răng chịu đựng cho ta!"
Trần Trường Thanh là một hắn tử ba lăm ba sáu tuổi, nước da ngăm đen.
Ông nói chuyện trung khí mười phần, âm thanh có lực xuyên thấu còn hơn cả tiếng sấm nổ, dù ở trong thiên quân vạn mã cũng có thể truyền rõ vào tai hơn chục người gần đó.
Hạ Hầu Tuyên đang cưỡi ngựa bên cạnh Trần Thục Dao, tất nhiên cũng nghe rõ lời Trần Trường Thanh.
Hơn nữa hắn còn hiểu rõ, lời này của đối phương là cố ý nói cho hắn nghe, thái độ hiển nhiên cũng không được thân thiện cho lắm...
Trần Trường Thanh không có ấn tượng gì tốt với Hạ Hầu Tuyên, đây là chuyện đương nhiên.
Vốn dĩ, một công chúa được cưng chiều dựa vào việc làm nũng trước mặt hoàng đế mà trở thành Tướng quân, dám đi theo ông đến biên cảnh "Chơi đùa" một lần, cũng đã khiến Trần Trường Thanh cảm thấy rất phiền phức.
Nhưng ai bảo người ta là công chúa chứ? Bên trên có người cha là Hoàng đế dung túng, hơn nữa thánh chỉ đã hạ xuống, Trần Trường Thanh cũng chỉ có thể nắm lỗ mũi nhận.
Vậy mà Hạ Hầu Tuyên còn để Trần Thục Dao làm quan phụ thuộc của hắn, Trần Trường Thanh sao có thể vui lòng được đây? Ông hoàn toàn không hy vọng nữ nhi của mình ra chiến trường!
Trước khi thệ sư lên đường, vì chuyện Trần Thục Dao theo quân xuất chinh mà Trấn Bắc Hầu phủ đã náo loạn một trận.
Mẹ già và thê tử của Trần Trường Thanh cũng đã kêu trời trách đất, mà không thể khiến Trần Thục Dao dao động, thay đổi ý định, cho nên chuyện đi đến bước này.
Đối với kết quả này, Trần Thục Dao đương nhiên vô cùng vui mừng, từ nhỏ nàng đã mơ mộng được làm nữ tướng quân, hôm nay cuối cùng cũng có thể tiến một bước dài về phía ước mơ, nàng thật sự hận không thể hôn "Khuê mật tốt" Hạ Hầu Tuyên mấy trăm cái; nhưng Trần Trường Thanh thì sao, đúng là hận không thể đánh vị công chúa tùy hứng làm bậy Hạ Hầu Tuyên này mấy trăm quyền! Nhưng ông lại không thể làm như vậy, thật là buồn bực làm sao.
Nhìn thấy vẻ mặt đen như đáy nồi của Trần Trường Thanh, Hạ Hầu Tuyên bất đắc dĩ nhếch khóe môi, hơi cúi đầu nhìn chằm chằm giây cương trong tay, kẹp chặt bụng ngựa, ra vẻ tập trung đi đường, tuyệt đối không thể hiện ra nửa phần lên giọng phách lối, tránh thêm dầu vào lửa vào tính khí nóng nảy của Trần Trường Thanh.
Nhưng Trần Thục Dao lại có chút không phục, nàng lớn tiếng phản bác: "Không cần phải cắn răng chịu đựng, con cũng có thể chịu được! Con mới không có tính nết yếu ớt gì đó!" Trần Thục Dao cũng không phải quý nữ mềm mại lớn lên trong kinh thành, từ khi vài tuổi đến mười mấy tuổi nàng đã theo cha đi nhậm chức thứ sử ở nhiều địa phương, tính tình cực kì hoang dã.
Lần này hồi kinh, là bởi vì nàng đã đến tuổi thành hôn, đặc biệt trở lại để xem mắt...!Chỉ là hiển nhiên Trần Thục Dao không hề có chút hứng thú nào với việc giúp chồng dạy con, chém giết trên chiến trường mới là chí hướng của nàng.
Vậy nên nàng tuyệt đối không vui vẻ khi người khác dùng cái từ "Yếu ớt" rách nát này để hình dùng nàng, phải là "Khí phách" mới đúng!
Nhìn vẻ mặt phản nghịch của nữ nhi, Trần Trường Thanh nặng nề hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa, chỉ dùng tay ra dấu cho quan truyền lệnh bên cạnh vẫy cờ lệnh, chỉ huy cả đội ngũ tăng tốc.
Trần Thục Dao khẽ cắn môi dưới, nghiêng đầu thấy Hạ Hầu Tuyên thành thật điều khiển ngựa đi theo, yên lặng không nói một lời, trong lòng không khỏi có chút lo lắng, hỏi: "Công chúa, ngươi có khỏe không? Nếu thật sự mệt mỏi, ta sẽ cùng ngươi ra đội nghỉ một lát."
Tề Tĩnh An vẫn thúc ngựa đi theo sau lưng Hạ Hầu Tuyên, ánh mắt gần như chưa từng rời khỏi người trong lòng hắn, vẫn luôn dõi theo, từ đầu đến cuối đều cảm thấy đau lòng...!Chắc chắn công chúa rất vất vả, cả đường cưỡi ngựa, ngay cả một nam tử hán bắt đầu vào nam ra bắt từ thời niên thiếu như hắn cũng cảm thấy rất mệt mỏi, công chúa điện hạ được nuông chiều trong cung từ nhỏ có thể không mệt sao?
Chỉ là Tề Tĩnh An sẽ không hỏi thẳng như Trần Thục Dao, thứ nhất hắn biết rõ tính cách kiên cường của công chúa, khổ nữa mệt nữa cũng sẽ không kêu, hỏi cũng hỏi vô ích; thứ hai, vấn đề này vừa đưa ra, thì đồng nghĩa với việc quét sạch mặt mũi