Editor: Anh Anh
Chuyện lương thảo bị đốt, là Trần Trường Thanh chủ động thẳng thắn.
Không đợi Quách Lệnh Tuần phân phó quan quân nhu đi kiểm tra lương thảo, ông đã khai báo cặn kẽ đủ loại tình huống trong đêm bị tập kích làm lương thảo bị tổn thất: Chuyện đã xảy ra, báo muộn không bằng báo sớm, dù sao cũng không có cách nào giấu diếm được, sớm chủ động thẳng thắn còn lộ ra vẻ thành khẩn hơn một chút.
Hạ Hầu Tuyên cũng tán thành cách làm của Trần Trường Thanh, thật sự là "Thẳng thắn được khoan hồng", mặc dù câu này dùng ở đây không thích hợp cho lắm, nhưng ý nghĩa cũng chuẩn xác.
Về phần sau khi thẳng thắn thì thế nào? Trần Trường Thanh chiếu theo kinh nghiệm cũ trước đây, vị Quách thúc thúc này của ông sẽ tức giận vỗ bàn, đứng bật dậy, sau đó chỉ vào mũi của ông mà hét lớn: "Tên tiểu tử thối nhà ngươi, có phải ở kinh thành hưởng phúc quá nhiều, cả người đều đã rỉ sét, ngay cả trò xiếc cướp lương thảo mà cũng trúng chiêu không?!"
Vị Quách thúc thúc này ấy à, Trần Trường Thanh thật sự đã quá quen thuộc rồi.
Vì vậy, ông cảm thấy không những mình có thể đoán được đối phương sắp nói gì, cùng với ngữ điệu cũng đoán được tám chín phần mười, ngay cả khi đối phương tức giận thì râu sẽ hơi vểnh lên một chút cũng có thể tưởng tượng ra một cách chính xác, chắc chắn không sai lệch bao nhiêu.
Ai ngờ, sau khi nghe thấy lương thảo bị tổn thất, Quách Lệnh Tuần quả thật vỗ bàn một cái, đứng bật dậy, nhưng sau đó thì hoàn toàn đi lệch khỏi suy đoán của Trần Trường Thanh...!Trong nháy mắt đó, nét mặt của Quách Lệnh Tuần đột nhiên trở nên vô cùng phức tạp, ông nóng nảy đi tới đi lui, vòng vài vòng trong doanh trướng của chủ tướng, trong miệng không ngừng lẩm bẩm: "Tại sao có thể như vậy? Là ai đang giở trò quỷ?" Vừa thì thầm hàm răng của ông vừa nghiến ken két, có thể tưởng tượng được, nếu chủ mưu sau màn của vụ cướp đốt lương thảo đang ở chỗ này, thì chắc chắn Quách Lệnh Tuần sẽ nhào tới cắn đối phương từng miếng từng miếng đến chết!
Nhìn thấy cảnh này, vẻ mặt của Trần Trường Thanh cũng trở nên cổ quái: Lương thảo xảy ra vấn đề, Quách Lệnh Tuần tức giận là đúng; nhưng dáng vẻ âm u này không khỏi quá mức khác thường, đây chính là Quách thúc thúc tính tình cứng rắn thối hoắc đi thẳng về thẳng trong ký ức của ông sao?
Sau khi vòng vo vài vòng, Quách Lệnh Tuần mới dừng bước, sắc mặt âm trầm, giọng nói cũng âm u...!Ông ấy nói gì? Trần Trường Thanh quả thật không thể tin vào tai mình, Quách Lệnh Tuần lại nói muốn xử lý bọn họ theo quân pháp!
Đừng nghĩ rằng xử lý theo quân pháp là một chuyện rất bình thường, bởi vì đặc điểm lớn nhất của quân pháp là "Nặng": Thưởng thì là trọng thưởng, phạt thì là trọng phạt! Những điều khoản xử phạt đó, động cái là "Chém chi người phạm tội"!
"Tổn thất quân nhu, tổn hại quân cơ" là tội gì? Hoàn toàn là tội chết! Cho dù xử nhẹ tội này xuống mấy bậc, thì ít cũng phải chịu hàng chục hàng trăm quân côn...!Vậy nên Trần Trường Thanh thật sự không ngờ Quách Lệnh Tuần sẽ nói như vậy, đây là định đánh mông bọn họ nở hoa à? Không đến nỗi thế chứ, cần gì phải vậy?!
Tình hình chiến sự thay đổi trong chớp mắt, trên chiến trường luôn khó tránh khỏi sai lầm, ngay cả danh tướng được ghi lại trên sử sách cũng đã từng trải qua việc bị cướp lương thảo, trường hợp vi phạm quân pháp lại càng không ít, nếu đều gọi đánh kêu giết thì một nửa danh tướng đã không sống được đến ngày trở thành danh tướng rồi, mà đổi thành một nửa danh tướng đều không còn mông...
Vậy nên, những hình phạt nghiêm trị trong quân pháp thông thường đều dùng để răn đe những binh sĩ bình thường, sĩ quan cấp úy trở lên căn bản không phải chịu loại đối xử thế này, trừ khi...!Là chủ tướng cố ý ra oai phủ đầu!
Nghĩ tới đây, Trần Trường Thanh liếc Hạ Hầu Tuyên một cái, cúi đầu nói: "Đại tướng quân, tất cả đều do sự sơ suất của ta, nghĩ tới lộ trình chỉ còn lại hai ngày, lúc hạ trại không sắp xếp xe lương tập trung trong doanh địa, cũng không đào rãnh chứa nước, lúc này mới khiến kẻ địch có cơ hội lợi dụng..." Ông nói mà lời nói xoay chuyển, "Mà những kẻ địch kia có thân phận quỷ dị thế đến rào rạt, hoàn toàn dựa vào Hữu tướng quân phản ứng kịp thời, nhóm quan phụ thuộc cũng có khả năng cầm binh chống địch, nên lương thảo mới giảm tổn thất xuống mức thấp nhất...!Vậy nên kính xin đại tướng quân xử nặng tội của ta, xử nhẹ Hữu tướng quân có công tội bù trừ."
Trần Trường Thanh nghĩ mãi không ra tại sao Quách Lệnh Tuần lại không thích hợp như vậy, chỉ có thể quy thành đối phương "Không ưa cái vị công chúa tùy hứng Hạ Hầu Tuyên này, định ra oai phủ đầu một phen".
Tuy nhiên, sau khi trải qua trận dạ tập, Trần Trường Thanh đã thay đổi cái nhìn lớn về Hạ Hầu Tuyên: Đường đường là công chúa mà dám xung phong liều chết ở phía trước, đây đã được coi là rất hiếm thấy; hơn nữa phản ứng khi lâm trận và khả năng bày binh bố trận chống lại kẻ địch của vị công chúa này cũng thể hiện rất tốt, quả thật là một hạt giống tướng lĩnh rất tốt, vậy nên sao ông có thể quyết chĩa mũi nhọn vào công chúa được nữa?
Ngẫm lại ban đầu, ông vì thành kiến mà còn có thái độ không tốt với Hạ Hầu Tuyên, rõ ràng là đã sai, vậy nên Trần Trường Thanh dứt khoát mượn cơ hội này để "Trả nợ": Dựa vào nguyên tắc "Ta không sợ mông nở hoa " và "Suy nghĩ không biết sợ", ông ôm toàn bộ trách nhiệm về mình, công lao thì để cho Hạ Hầu Tuyên; đồng thời cũng xem như trải bậc thang cho mọi người, tránh cho quan hệ của ba Tướng quân ầm ĩ quá căng...
Nhưng hình như Quách Lệnh Tuần không hề cảm kích, ông không bước xuống bậc thang này?
"Hừ, Hữu tướng quân công tội bù trừ?" Mặt Quách Lệnh Tuần đen lại, cau mày, ánh mắt sắc bén quét qua Hạ Hầu Tuyên đang thành thật đứng một bên, rồi sau đó lại tập trung vào Trần Trường Thanh, nghiêm nghị nói: "Tả tướng quân, trong quân doanh này chỉ có quân chức phân chia cao thấp, không có hoàng thân quốc thích, cành vàng lá ngọc...!Công lao không thể nhượng lại, sai lầm cũng không thể gánh thay!"
Ấn đường Trần Trường Thanh nhảy dựng, âm thầm kêu hỏng bét: Không phải Quách thúc thúc lại nổi lên cái tính khí thối hoắc, dám đánh mông công chúa nở hoa chứ? Vậy sao được...!Mai sau chuyện này truyền về Kinh Thành, vị cha Hoàng đế của người ta có thể vui lòng được sao? Nghĩ theo hướng khác, nếu người Quách Lệnh Tuần muốn đánh là Trần Thục Dao, cho dù nữ nhi thật sự có lỗi, Trần Trường Thanh cũng không nỡ, không đành lòng nhìn nàng bị đánh, hơn nữa vốn công chúa không phạm lỗi gì, cũng không phải nàng nghịch ngợm cầm đuốc đi phóng hỏa quân lương!
Hạ Hầu Tuyên vẫn đứng yên ở bên cạnh lúc này cũng giật mình: Quách Lệnh Tuần này thật sự có gì đó không đúng, từ hành động cư xử đến thái độ giọng điệu, mọi chỗ đều lộ ra vẻ đáng ngờ; hơn nữa cũng không giống là hoàn toàn nhằm vào hắn, mặt mũi Trần Trường Thanh cũng bị quét sạch...
Quả nhiên, Quách Lệnh Tuần không chỉ nhằm vào Hạ Hầu Tuyên, cuối cùng ông lấy "Mỗi người đánh năm mươi gậy" để chấm dứt chuyện này: Trần Trường Thanh thật sự phải chịu năm mươi quân côn, mà Hạ Hầu Tuyên...!Cuối cùng vẫn là công chúa, không thích hợp dùng quân côn, vậy nên thành thật ở yên một chỗ, yên lặng suy ngẫm lỗi lầm...!Trước khi nghĩ xong, thì đừng nghĩ đến việc xen vào quân vụ!
"..." Nghe xong phán quyết của Quách Lệnh Tuần, Trần Trường Thanh và Hạ Hầu Tuyên lặng lẽ liếc nhau một cái, cũng không có gì để nói, chỉ có thể đàng hoàng lĩnh phạt.
Tả Hữu Tướng quân mặt xám mày tro đi ra khỏi doanh trướng chủ tướng, quan phụ thuộc của hai người họ cũng đã sắp xếp ổn thỏa, đứng chờ ở bên ngoài...!Làm Tướng quân đúng là không dễ dàng, vừa đến đại doanh Hưng Khánh, Trần Trường Thanh và Hạ Hầu Tuyên còn chưa được uống miếng nước nào, đã phải đi báo cáo tình hình với đại tướng quân; ngược lại, nhóm quan phụ thuộc thì nhẹ nhõm hơn một chút, ít nhất cũng về lều trại rửa mặt, nghỉ ngơi một lát, lúc này mới tới chờ tin...
"Hả? Cha, chuyện gì vậy, Quách gia gia muốn đánh cha?!" Trần Thục Dao thấy cha nàng vừa ra khỏi doanh trướng chủ tướng thì bị thân binh của Quách Lệnh Tuần "Mời" đến nằm trên một chiếc ghế dài, không khỏi cực kỳ hoảng sợ.
Vẻ mặt Trần Trường Thanh có chút xấu hổ: Ông không chỉ là Thế tử của Trấn Bắc Hầu phủ, công trận của bản thân cũng giúp ông được thụ phong Nam tước, có thể nói thật sự là tướng môn hổ tử; trong kiếp sống quân lữ nhiều năm qua, ông chưa từng bị mất thể diện như vậy, bị phạt quân côn trước mặt mọi người thì cũng thôi đi, lại còn bị nữ nhi bảo bối của hắn nhìn thấy!
"Trần tướng quân, vừa rồi đa tạ ngươi đã nói đỡ giúp ta." Hạ Hầu Tuyên đi tới, nhìn Trần Trường Thanh một cái thật sâu, chắp tay, sau đó kéo Trần Thục Dao đi...!Hắn có thể hiểu được cảm nhận của một người làm cha như Trần Trường Thanh.
Trần Thục Dao không giãy giụa phản đối, ngoan ngoãn đi theo Hạ Hầu Tuyên rời đi.
Chỉ là dọc đường, nàng vẫn cắn môi, không nói một lời, bởi vì mũi nàng đau xót, chỉ sợ vừa mở miệng là bật khóc nức nở, nàng cũng không muốn mất thể diện: Không chỉ làm mình bẽ mặt, lại còn khiến Trấn Bắc Hầu phủ mất thể diện.
Hạ Hầu Tuyên cũng không nói gì thêm, chỉ đưa Trần Thục Dao đến tận lều của nàng, vỗ vỗ bả vai nàng, yên lặng tỏ ý trấn an, sau đó xoay người trở về lều của mình...!Việc đã đến nước này, không còn gì