Editor: Anh Anh
Hôm sau trời vừa sáng, Hạ Hầu Tuyên đã tràn đấy khí thế đi tới trước doanh trướng chủ tướng, chuẩn bị đầy đủ tinh thần sẵn sàng cho một cuộc "Chiến đấu", tố chất tâm lý mạnh mẽ đã giúp hắn loại bỏ tất cả cảm giác hồi hộp căng thẳng: Mông nở hoa thì có gì đặc biệt hơn người, xem như là bị thương nhẹ trong trận chiến, một người đàn ông chân chính sẽ không sợ.
Vậy nhưng, chiều hướng sự việc lại một lần nữa đi trệch khỏi dự đoán, một quyền thăm dò của Hạ Hầu Tuyên hoàn toàn đánh vào khoảng không...!Bởi vì Quách Lệnh Tuần hoàn toàn không nhìn thấy hắn!
"Đại tướng quân đang nghiên cứu kế hoạch tác chiến, đã hạ lệnh là sẽ không gặp bất kỳ ai, vận mời Hữu tướng quân về đi thôi." Người nói chuyện là quan phụ thuộc của Quách Lệnh Tuần, một nam nhân trung niên trên mặt có sẹo, giọng điệu của hắn không xem là thân thiện, nhưng cũng không đến mức ác thanh ác khí, tóm lại là không kiêu ngạo không tự ti, cản người cản đến cực kỳ kiên định.
"Nếu đã thế, ta sẽ quay lại sau." Hạ Hầu Tuyên gật đầu một cái, cũng không lộ vẻ bất ngờ, không nài nỉ, càng không nói muốn cùng nghiên cứu kế hoạch tác chiến với đại tướng quân...!Vậy thì quá không thức thời rồi.
"Hữu tướng quân từ Kinh Thành kỵ hành gấp gáp đến đây, lộ trình mấy ngàn dặm, vô cùng vất vả, vẫn nên nghỉ ngơi cho tốt thì hơn.
Đại tướng quân sẽ quên ăn quên ngủ mấy ngày liên tục để nghiên cứu kế hoạch tác chiến, vậy nên thật sự không thể gặp mặt nói chuyện với Hữu tướng quân, xin hãy hiểu cho." Quan phụ thuộc mặt sẹo nói như vậy, nội dung dường như thêm chút tình người, nhưng giọng nói vẫn cứng rắn trước sau như một.
Hạ Hầu Tuyên nhướng mày, hơi lộ vẻ xúc động: "Đại tướng quân vì dân vì nước, lo lắng hết lòng, thật sự khiến người ta vô cùng kính nể.
Chỉ là Đại tướng quân vẫn phải quý trọng sức khỏe, ông ấy là trụ cột của toàn quân...!Xin hãy truyền đạt lại sự quan tâm của tôi."
"Thuộc hạ nhất định sẽ truyền đạt lại, xin Hữu tướng quân yên tâm." Mặt sẹo vỗ ngực rồi hành một quân lễ đơn giản, trên mặt gần như đã viết rõ bốn chữ lớn "Tạm biệt không tiễn".
Thấy tình hình này, Hạ Hầu Tuyên thầm mỉm cười, xoay người rời đi: Xem ra Quách Lệnh Tuần quyết tâm muốn một mình nắm quyền toàn quân rồi, còn chuẩn bị sẵn liên hoàn quyền để chào hỏi hắn, hôm qua thì bảo hắn đóng cửa suy nghĩ, hôm nay thì trực tiếp gạt hắn sang một bên...!Cho dù thủ đoạn không được tính là cao minh, nhưng ở trong quân doanh này cũng đủ dùng rồi.
...!Chẳng lẽ đây chính là một thù trả một thù trong truyền thuyết? Vốn Hạ Hầu Tuyên dựa vào một bộ liên hoàn quyền đánh Từ thừa tướng đến choáng váng, từ đó tranh được chức Hữu tướng quân, ai mà ngờ được, vất vả lắm hắn mới đến được quân doanh, thì lại bị Quách Lệnh Tuần áp chế ngược lại, mặc dù hắn vẫn chưa đến mức bị đánh đến choáng váng đầu óc, nhưng thật sự có hơi nhức đầu.
Lại nói, Quách Lệnh Tuần kỳ lạ, rốt cuộc đang làm cái gì?
Theo lời đồn, Quách Lệnh Tuần là một hán tử tính tình cứng rắn, một mãnh tướng chiến đấu dũng cảm, đồng thời cũng là một người trung nghĩa, có nguyên tắc.
Nghe nói ông từng liều mạng cứu Trấn Bắc hầu, nghe nói ông từng vì thân nhân của tướng sĩ tử trận bị khấu trừ tiền trợ cấp mà gầm thét ở Cần Chính Điện, nghe nói ông không keo kiệt dìu dắt những thanh niên trẻ tuổi thật sự có tài năng, một vị trong số quan phụ thuộc của ông thậm chí còn do đầy tớ sinh ra, nghe nói...!Tóm lại từ đủ loại lời đồn, thì dường như ông là một người rất được, ngoại trừ tính tình có hơi thối hoắc mà thôi.
Những tin tức ở trên, cộng với đặc tính và hỉ ác của Quách Lệnh Tuần, Hạ Hầu Tuyên đều đã sớm hỏi thăm Trần Thục Dao rõ ràng, người ta vẫn nói "Biết người biết ta Trăm Trận Trăm Thắng" mà.
Thậm chí hắn còn dựa theo đó mà chuẩn bị một bộ công lược hoàn chỉnh: Thật ra những lão nhân gia tính khí cứng rắn thối hoắc không khó sống chung, chỉ cần Hạ Hầu Tuyên thể hiện tốt một chút, bày ra tố chất và năng lực của hắn, đạt được sự công nhận và tán thưởng của đối phương, gần như là mọi sự sẽ đại cát.
Thậm chí Hạ Hầu Tuyên còn từng tự tin tưởng tượng, sau khi đến đại doanh Hưng Khánh, có lẽ hắn sẽ nhanh chóng giống như Trần Thục Dao gọi đại tướng quân là "Quách gia gia" rồi, sau đó Tề Tĩnh An cũng có thể được thưởng thức, sau đó trận chiến này có thể thuận lợi đạt đến cảnh giới "Người một nhà đồng tâm hiệp lực", nghĩ lại thì thấy quá tuyệt đúng không?
Kết quả là, thực tế đã dội cho hắn một gáo nước lạnh!
Quách Lệnh Tuần hoàn toàn không cho Hạ Hầu Tuyên cơ hội thể hiện, bất kể sau lưng ông ta còn đang cất giữ bí mật, âm mưu, hay còn có thể là nỗi khổ tâm gì đó...!Tóm lại ông sẽ không đưa bắp đùi ra cho Hạ Hầu Tuyên ôm, đây chính là thực tế.
Cũng may là Hạ Hầu Tuyên có ý chí kiên định, sau khi xác định kế hoạch công chiếm Quách Lệnh Tuần hoàn toàn trở thành phế thải, hắn lập tức quăng trí tưởng tượng vô vị đi, sải bước rời khỏi doanh trướng chủ tướng, đi về phía doanh trướng của Trần Trường Thanh.
Việc đã đến nước này, Hạ Hầu Tuyên cảm thấy may mắn là Quách Lệnh Tuần vì muốn độc chưởng binh quyền mà hai người bị ghẻ lạnh chứ không phải một, bởi vì ít nhất có thể khiến Trần Trường Thanh trở thành đồng minh ngầm của hắn...!Phải biết, gần một nửa bản lĩnh của Hạ Hầu Tuyên đều căn cứ vào bốn chứ "Chỉ dùng người mình biết", đúng như cách hắn đánh Từ thừa tướng cho choáng váng thế nào, đồng minh mỗi người một vẻ chính là mấu chốt để hắn lật ngược tình thế bất lợi.
Vậy nên, Trần Trường Thanh, Hạ Hầu Tuyên quyết định "Trọng dụng"...!"Trần thúc thúc, hình như đại tướng quân có thành kiến rất lớn với ta, chuyện này thực sự khiến ta vô cùng khổ não."
Trần Trường Thanh nghe thế cả người run lên, đến mức cái mông nuôi cả đêm mới đỡ một chút lại bắt đầu lờ mờ cảm thấy đau đớn...!Ông thật sự không thể ngờ dược, công chúa điện hạ vừa mới đi vào trong lều của ông, lại mở miệng nói ra một câu thế này, hơn nữa còn dùng giọng điệu buồn nôn tựa như giận mà lại không phải giận! Thật sự khiến người ta không sao chịu nổi, chẳng lẽ công chúa đã được Thục Dao nhà ông chân truyền lại kỹ năng làm nũng à?!
Trên thực tế, quả thật Trần Trường Thanh đã cọ đến bề mặt chân tướng, Hạ Hầu Tuyên đúng là lấy Trần Thục Dao làm "Nguyên mẫu" để bắt chước: Ngay khoảnh khắc bắt đầu mở lời, hắn đã không đếm xỉa gì đến da mặt nữa, hoàn toàn trở thành một "Nghệ thuật gia biểu diễn chuyên nghiệp", cố gắng biểu diễn xuất sắc, làm được tốt nhất!
"Ngươi nghĩ nhiều rồi, quả thật chúng ta phạm tội Làm thiệt hại quân nhu, đại tướng quân chỉ đang chấp pháp mà thôi, cũng không nhằm vào ai cả, xin công chúa hãy cẩn thận lời nói." Trần Trường Thanh sưng mặt lên, lộ ra dáng vẻ rất nghiêm túc, dùng ngôn từ chính nghĩa đáp lại.
Thật ra Trần Trường Thanh cũng cảm thấy Quách Lệnh Tuần có gì đó không đúng, nhưng trước mặt Hạ Hầu Tuyên, đương nhiên ông phải ủng hộ Quách thúc thúc có giao tình mấy chục năm với cha ông rồi.
Mà nghĩ đến "Thúc thúc", ông lập tức muốn bảo công chúa đừng bao giờ gọi ông là thúc thúc, ông thật sự không chịu nổi, nhưng mà lại chậm một bước...
"Trần thúc thúc, ta tin vào nhân phẩm của Đại tướng quân, cũng sẵn lòng nhận tội.
Nhưng ước mơ bấy lâu nay của ta vẫn luôn là cầm binh tác chiến, dong ruổi chiến trường, lần này khó khăn lắm mới được đi tới tiền tuyến, thật sự không muốn không công mà lui." Hạ Hầu Tuyên trực tiếp phớt lờ nét mặt "Nhìn như nghiêm túc, thật ra là đau răng" của Trần Trường Thanh, tiếp tục phát huy kỹ năng diễn xuất của hắn...!Chỉ thấy hắn dùng đôi mắt tha thiết mong cho nhìn Trần Trường Thanh, ngữ điệu mang theo ba phần uất ức và hai phần đau lòng, nói: "Hôm qua đại tướng quân bảo ta đóng cửa suy nghĩ, ta cũng ngoan ngoãn suy nghĩ cả đêm.
Nghĩ tới nghĩ lui, ta cảm thấy mình đã phạm phải sai lầm nghiêm trọng nhất, thân là công chúa mà lại muốn lên chiến trường, để các ngươi phiền não và lo âu đúng không? Vậy nên sáng sớm hôm nay ta đã đi tìm đại tướng quân, muốn thừa nhận sai lầm và tỏ rõ cõi lòng cho ông ấy biết, ta đã đến đây thì không còn là công chúa nữa, Trần thúc thúc đã nhận năm mươi quân côn rồi, ta cũng sẵn lòng nhận năm mươi quân côn, không cần phải chăm sóc đặc biệt cho ta...!Kết quả đại tướng quân