Editor: Anh Anh
Khoảng khắc đó, khi Tề Tĩnh An thấy Lư tú tài vẽ Tú Di muội tử, nháy mắt giống như rẽ mây nhìn thấy mặt trời, "Chợt hiểu" rốt cuộc hắn ôm tâm tư gì với với Hạ Hầu Tuyên...!cũng là kìm lòng không được vì bức họa giai nhân, cũng là "Một Ngày không gặp như cách ba thu"...!Vậy hiển nhiên cũng là...!Yêu!
Điều này đối với Tề Tĩnh An chẳng khác nào sấm sét giữa trời quang ập xuống! Bổ thẳng vào người làm cho hắn bối rối!
Lư tú tài lại cứ cầm bức vẽ tâm huyết của mình, vẫn còn thao thao bất tuyệt mà bày tỏ về một tương lai tốt đẹp trong tưởng tượng của hắn: Thi đỗ Tiến sĩ, cưới Tú Di, làm quan, làm việc chăm chỉ, sinh một bầy con đáng yêu...!Ah, cuộc sống tốt đẹp cỡ nào!
Trong lúc đó, trong lòng Tề Tĩnh An đã cuộn trào sóng to gió lớn, hắn càng nhìn bức tranh kia, càng nghe Lư tú tài nói, lại càng cảm thấy rối rắm, lồng ngực bực bội sắp không thở được...!Tề Tĩnh An cũng từng suy nghĩ đến tương lai của mình, đơn giản là phụ tá minh chủ đi lên ngôi vị hoàng đế, sau đó phát huy hết tài năng của hắn để trị quốc an bang, cuối cùng cùng minh chủ của mình lưu danh sử sách...!Ai ngờ, mọi thứ mới chỉ bắt đầu, thế mà hắn lại có suy nghĩ không nên có với minh chủ "Tam điện hạ" mà hắn nhìn trúng!
Sao có thể như vậy? Sao có thể chứ? Hắn phải làm gì với "Suy nghĩ không nên có" của mình mới tốt đây?
Bộ não căng lên đau đớn, Tề Tĩnh An vất vả lắm mới mời được Lư tú tài đang lảm nhảm ra khỏi phòng mình, sau khi cài chặt cửa, hắn dùng lực ấn ấn huyệt thải dương để lấy lại bình tĩnh, sau đó nặng nề bước tới cạnh bàn đọc sách, khom lưng nhặt cục giấy từ sọt rác, mở nó ra đặt lên bàn: Hắn nhìn bức chân dung thô sơ, ánh mắt rơi vào trầm tư...
Nếu muốn hỏi phần tình cảm khác thường của Tề Tĩnh An với Hạ Hầu Tuyên cuối cùng là sinh ra thế nào?
Thật ra đáp án của câu hỏi này rất đơn giản, chẳng qua là vừa đúng thiên thời, địa lợi, nhân hòa...!Chỉ là nói vậy thì dường như có cảm giác cố làm ra vẻ huyền bí, chẳng bằng nói thẳng là bởi vì tâm tính của Tề Tĩnh An gây ra.
Thời niên thiếu, Tề Tĩnh An có cuộc sống long đong lận đận, nếu không hắn cũng sẽ chẳng sớm tha hương, đi ra ngoài học hỏi.
Trong quá trình học hỏi, tầm nhìn của hắn ngày càng mở rộng, hắn vì cuộc sống nghèo khổ chết lặng của phần lớn dân chúng mà vô cùng xúc động, cũng vì nước láng giềng như hổ rình mồi mà sầu lo bội phần, hơn nữa hắn càng buồn phiền vì tương lai của mình hơn...!Bởi vì sở trường của hắn không phải là viết ra những áng văn chương hoa mĩ, nhờ đầu óc thông minh, hắn thi tú tài còn tạm được, còn thi tiến sĩ thì căn bản không thể.
Như vậy hắn cũng chỉ có thể ký thác hi vọng xuất sĩ làm quan, "Cứu giúp khắp thiên hạ" vào việc "Gặp được minh chủ"...!Nhưng "Minh chủ" thực sự đâu có dễ gặp được như vậy? Nói ra thì có vẻ đại nghịch bất đạo, Tề Tĩnh An thấy, từ khi Đại Ngụy khai quốc đến nay, mấy trăm năm qua, Hoàng đế thật sự được xưng tụng là minh chủ cũng không đầy một bàn tay!
Như người ta thường nói, ngựa Thiên Lý thường có, mà Bá Nhạc không thường có*; nếu đầu thai ở niên đại không có Bá Nhạc, đừng nói là ngựa Thiên Lý, dù là ngựa Vạn Lý, cũng chỉ có thể lặng lẽ chết già!
*Ngựa Thiên Lý Thường có, mà Bá Nhạc không thường có: Câu nói này nằm trong bài thuyết của văn sĩ nổi tiếng Hàn Dũ thời Đường:
"Đời có Bá Nhạc rồi sau mới có ngựa thiên lý.
Ngựa thiên lý thường có mà Bá Nhạc không thường có.
Cho nên tuy có ngựa hay cũng chỉ chịu nhục trong tay kẻ nô lệ rồi cùng chết ở trong chuồng, bên máng, không được khen là ngựa thiên lý.
Ngựa vào hạng thiên lý, mỗi lần ăn có thể đến một thạch thóc.
Người nuôi ngựa không biết là ngựa thiên lý mà nuôi, thành thử ngựa tuy có tài thiên lý mà ăn không được no, sức không được đủ, tài không hiện ra ngoài, dù muốn bằng sức ngựa thường cũng còn chẳng được, mong gì đi được ngàn dặm? Cầm cương nó không phải phép, nuôi nó không cho ăn đủ, nó hí mà không hiểu ý nó; rồi lại giơ roi chỉ nó bảo rằng: "Trong thiên hạ không có ngựa hay!"
Tuy rằng để khích lệ bản thân hăng hái tiến tới, không nên bởi vì thỉnh thoảng sinh ra cảm xúc tiêu cực mà buông thả bại hoại, Tề Tĩnh An đã sớm phác thảo một hình tượng "Minh chủ" gần như hoàn mỹ trong lòng, nhưng bản thân hắn cũng tự hiểu, người như vậy căn bản không hề tồn tại.
Lần này kết bạn với bạn tốt Lư tú tài lên Kinh, vốn Tề Tĩnh An cũng không ôm hy vọng quá lớn với việc "Gặp được minh chủ", ai ngờ lại để hắn gặp được Hạ Hầu Tuyên...!Lúc hai người bọn họ mới quen biết, Tề Tĩnh An chưa quen cuộc sống trong kinh thành, bằng hữu duy nhất còn bị nhốt vào Thiên Lao, có thể tưởng tượng hắn khát vọng có được cơ hội xoay chuyển đến cỡ nào, đây chính là "Thiên thời" và "Địa lợi"...!Quan trọng nhất đương nhiên là "Nhân hòa", Tề Tĩnh An vô cùng kinh ngạc vui mừng phát hiện, hắn ôm tâm lý tạm chắp vá chọn trúng vị "Tam điện hạ" này, lại không ngờ bất luận phương diện nào, đều không phân cao thấp với vị "Minh chủ" trong tưởng tượng của hắn, hơn nữa còn thân thiện hòa nhã hơn, khiêm tốn hơn, thông minh hơn, thẳng thắn vô tư hơn,...Anh tuấn hơn!
...!Điều này chẳng khác nào với việc Nam Thần trong ảo tưởng bỗng nhiên được ông trời biến thành người thật đưa đến bên cạnh hắn, cũng khó trách Tề Tĩnh An không cầm lòng được.
Hắn đối với Hạ Hầu Tuyên, ban đầu là tán thưởng cảm kích, rồi sau đó là thật lòng sẵn sàng góp sức, về sau lại trở thành tri kỷ, càng ngày càng quan tâm hơn, cho tới bây giờ, là cảm mến ngưỡng mộ, hận không thể lúc nào cũng làm bạn, một khắc cũng không chia lìa...
Ngày đó, sau khi hoàn toàn biết rõ tâm tư của mình, Tề Tĩnh An thở dài một hơi, đè nén rối rắm bàng hoàng trong lòng xuống, gấp gọn bức tranh nhăn nhúm ở trên bàn cất vào trong ngực, sau đó lấy một hộp dụng cụ điêu khắc và một miếng gỗ lim lớn chừng bàn tay trong ngăn tủ ra...!Sau một lúc lâu, một tượng gỗ rất sống động nằm trong lòng bàn tay Tề Tĩnh An: Dung mạo tuấn tú xinh đẹp giống như không phải người phàm, giữa đôi lông mày tràn đầy khí thế hào hùng, khóe miệng chứa đựng ý cười ấm áp, bức tượng này không phải Hạ Hầu Tuyên thì còn có thể là ai?
Tuy Tề Tĩnh An có chút luống cuống với phần tình cảm này, nhưng nhìn kiệt tác tượng gỗ của mình, hắn vẫn không khỏi cảm thấy vừa ngọt ngào vừa đắc ý: Hừ, mặc dù trình độ vẽ tranh của hắn thảm không nỡ nhìn, nhưng kỹ thuật điêu khắc tuyệt đối là đệ nhất!
Hơn nữa, Lư tú tài cũng không thể ôm bức vẽ Tú Di đi ngủ đúng không? Còn Tề Tĩnh An lại có thể...!Ừm, hắn đặt "Tam điện hạ" phiên bản thu nhỏ bên cạnh gối, sau đó duỗi lưng tắm rửa rồi đi ngủ.
...Những hành vi nghệ thuật như điêu khắc, hội họa, thư pháp, cũng có thể điều chỉnh tốt tâm trạng của con người, vậy nên Tề Tĩnh An cũng đã thông suốt: Chuyện tình cảm ấy mà, nói phức tạp thì rất phức tạp, nói đơn giản lại cực kỳ đơn giản, thuận theo tự nhiên là được rồi.
Dù thế nào đi nữa, chuyện hắn ái mộ "Tam điện hạ", tạm thời sẽ không sinh ra bất cứ ảnh hưởng xấu nào đối với việc hắn phụ tá đối phương, ngược lại còn làm hắn có động lực hơn, tích cực hơn, suy nghĩ cho đối phương hơn, đây không phải là việc vô cùng tốt ư? Về phần hắn có may mắn có thể làm cho "Tam điện hạ" cũng thích hắn hay không, đó lại là chuyện khác...!"Tam điện hạ" ưu tú như vậy, người ái mộ hắn nhất định có rất nhiều, vì thế Tề Tĩnh An cũng chỉ có thể làm hết khả năng, nghe theo ý trời, tùy theo duyên phận.
Kết quả, khi cuối cùng Hạ Hầu Tuyên lại đến Hội Tiên lâu "Ước hẹn" với Tề Tĩnh An, thì phát hiện...!Người anh em này nhiệt tình hơn rất nhiều!
"Tĩnh An, mấy ngày nay ngươi có nghe được tiếng gió gì không?" Tìm một khe hở, Hạ Hầu Tuyên nhịn không được ngắt lời Tề Tĩnh An đang mặt mày hớn hở, thần thái phấn khởi kể chuyện xưa.
"Hả?" Tề Tĩnh An dừng một chút, không giải thích được hỏi lại: "Về cái gì?"
Hạ Hầu Tuyên trầm ngâm chốc lát, lắc đầu nói: "Là ta nghĩ nhiều, sự kiện đó gần như không truyền vào tai người thứ ba, trừ khi ngươi biết bói toán, nếu không thì không thể nào biết được."
Tề Tĩnh An nhíu mày, nhưng không hỏi đến cùng, bởi vì chuyện liên quan đến Hoàng thất, rất nhiều việc không thể hỏi, nếu đối phương muốn cho hắn biết thì tự nhiên sẽ nói, vì vậy hắn ngược lại trêu ghẹo: "Bói toán hỏi trời, mượn gió cầu mưa hình như là kỹ năng mà mưu sĩ hàng đầu phải nắm giữ, đáng tiếc ta thật sự không biết, Điện hạ người nói như vậy, không phải là cố ý đùa cợt ta chứ?"
"Ha ha, không biết bói toán là chuyện tốt mà, bằng không cái gì cũng biết trước, nào còn kinh ngạc vui mừng chứ?" Hạ Hầu