Edit: Ry
Cao Lương tưởng rằng nghe có mặt Phó Húc thì Tạ Thời Dã sẽ không đi nữa, trăm triệu lần không ngờ được rằng Tạ Thời Dã cúp điện thoại xong, lại nhắn tin cho hắn nói từ chối mấy công việc dạo gần đây, y muốn chuyên tâm nghiên cứu kịch bản.
Nói thật lòng, chưa chắc đạo diễn Chung đã ưng Tạ Thời Dã, đây không phải là phim thương mại, càng không cần quan tâm đến độ nổi tiếng, chỉ chú trọng chất lượng, có quay được hay không, có diễn được hay không.
Chung Xương Minh cho người đại diện của Tạ Thời Dã địa chỉ phỏng vấn và thời gian, cũng gửi cho cả mấy diễn viên khác nữa, muốn bọn họ cùng đến phỏng vấn.
Mấy diễn viên kia đều là diễn viên nhỏ, đã diễn rất nhiều bộ phim, cũng có tiếng tăm, có điều diễn xuất không quá hot.
Thời buổi bây giờ, có kĩ năng diễn xuất để làm gì, còn cần phải có fan nữa.
Có kĩ thuật diễn cũng chỉ để diễn nam ba nam bốn làm nền cho người ta diễn nam chính thôi.
Mấy diễn viên kia cũng nghe được phong thanh, trong đó có một người tên là Tống Y. Tống Y nghe quản lý nói xong, không khỏi chửi bậy: "Tạ Thời Dã không đi diễn mấy cái phim chuyển thể của hắn đi, chạy tới đoạt cơm với đám diễn viên điện ảnh chúng ta làm gì? Có bệnh à?"
Người đại diện an ủi cậu: "Chưa chắc đám người Chung Xương Minh đã để ý đến hắn, đến lúc đi phỏng vấn bị từ chối thì người xấu mặt là hắn mà."
Tống Y: "Có khi nào là đạo diễn Chung muốn mượn danh tiếng của hắn..."
Người đại diện: "Sao có thể, phim này đâu có được chiếu trong nước, trừ phi cắt cảnh đi. Đạo diễn Chung không cần danh tiếng của hắn đâu, lại nói, diễn xuất của hắn cũng chẳng ra sao cả."
Tống Y: "Không phải vai Ngô Vương của hắn hot lắm sao, đóng cũng nhiều phim rồi mà, tôi thấy cũng được đấy chứ."
Người đại diện: "Được là được thế nào, đạo diễn Chung nổi tiếng bắt bẻ, có kĩ năng tốt đến đâu cũng bị soi ra lỗi. Ông ấy giỏi nhất là dạy dỗ diễn viên, Tạ Thời Dã hot lâu như vậy rồi, đó, drama cho cậu đấy, liệu hắn có chấp nhận được chuyện bị đạo diễn nói này nói nọ không? Đạo diễn Chung tính cả rồi, chắc chắn sẽ không chọn Tạ Thời Dã đâu."
Chung Xương Minh tính cả rồi đang ăn cơm với Phó Húc, ăn lẩu, còn giấu diếm vợ mình, lén lút uống chút rượu.
Phó Húc múc cho ông một bát nước dùng, để ông nhúng qua tất cả thịt vớt ra từ nồi cay.
Chung Xương Minh xua tay: "Ăn thế này thì có vị gì chứ, có khác gì ăn thịt luộc không!"
Phó Húc cười nói: "Cô đã cố ý dặn em rồi, để thầy uống một chén nhỏ thôi, uống thêm là cô sẽ biết ngay."
Chung Xương Minh hậm hực đặt chén rượu xuống: "Kịch bản « Xuất thế* » anh đã đọc chưa?"
*Xuất thế ở đây vừa có nghĩa là sinh ra, ra đời, vừa có nghĩa là bước vào đời
Phó Húc gật đầu, Chung Xương Minh xoa tay: "Được rồi, bản lĩnh của anh tôi biết rồi, anh tìm một ông thầy nào đó luyện thêm mấy tháng là được."
Phó Húc lại nói: "Em muốn diễn vai sư đệ."
Chung Xương Minh sửng sốt: "Sư huynh hợp với anh hơn mà."
Phó Húc: "Em biết, nhưng lần này em muốn thử thách mình."
Chung Xương Minh đã quen chiều anh, ai cũng biết ông và Phó Húc là thầy trò ơn sâu nghĩa nặng, dù năm đó Phó Húc có tùy hứng rời đi như vậy, bây giờ trở về, đứa trẻ muốn về nhà, đương nhiên ông không thể ngăn cản.
Chung Xương Minh nói xong, quay đầu bảo trợ lý đổi lại kịch bản, phát kịch bản của sư huynh cho mấy diễn viên kia. Có khi phải tìm lại diễn viên, yêu cầu ngoại hình của sư huynh tương đối cao, cần phải trông tiên phong đạo cốt, là cái kiểu thanh cao lạnh lùng không dính chút bụi trần, không màng đến chuyện đời.
Bọn họ cũng nói về Tạ Thời Dã, chủ yếu là Chung Xương Minh nói, nói đến đây ông lại uống thêm hớp rượu: "Anh nói xem tại sao cái thằng nhóc Tạ Thời Dã kia phải vào góp vui vậy, cậu ta không thích hợp."
Phó Húc tịch thu rượu của Chung Xương Minh, lần đầu tiên nghe ông đánh giá bừa bãi về một người như vậy: "Thầy cứ thử xem cậu ấy thế nào, chưa thử sao thầy đã biết cậu ấy không thích hợp."
Chung Xương Minh kinh ngạc nhìn anh: "Không phải là quan hệ của anh với thằng bé đó không tốt sao?"
Phó Húc thản nhiên nói: "Đều là mấy tin đồn vớ vẩn trên mạng thôi."
Phó Húc và Tạ Thời Dã tốt nghiệp cùng một đại học, cũng coi như là đàn anh đàn em. Ngoại hình tương tự nhau nên tài nguyên có được cũng không khác lắm.
Phó Húc nhận quảng cáo đồng hồ, Tạ Thời Dã nhận trang sức, Phó Húc là người đại diện cho nhãn hiệu nước hoa, Tạ Thời Dã là đại diện cho thương hiệu mỹ phẩm, Phó Húc được lên trang bìa tạp chí thời trang, trang bìa kì sau chắc chắn sẽ là Tạ Thời Dã.
Phó Húc bước trên thảm đỏ, Tạ Thời Dã lập tức ôm đám fan nữ của mình lên chiến trường.
Cách ăn mặc lại càng thêm rõ ràng, Phó Húc mặc đồ đen, Tạ Thời Dã mặc đồ trắng. Phó Húc mặc màu đỏ, Tạ Thời Dã sẽ mặc màu xanh. Phó Húc cắt tóc, Tạ Thời Dã nuôi tóc dài, như thể cố ý đối đầu vậy.
Có người phân tích là vì lúc danh tiếng của Tạ Thời Dã ở trên đỉnh cao, lại thêm ngoại hình giống với Phó Húc nên luôn bị người ta so sánh, trong giới lan truyền tin đồn Tạ Thời Dã đang ganh đua với Phó Húc.
Còn có tin đồn nhỏ nói rằng, Tạ Thời Dã thậm chí còn không cho phép tin tức của Phó Húc xuất hiện trước mặt mình.
Một cái công ty giải trí lớn như vậy, vì một người như Tạ Thời Dã, quả thật là mọi hoạt động như chụp ảnh tạp chí cũng muốn tra xét cẩn thận xem có cái gì liên quan đến Phó Húc không.
Nếu nói hai người họ quan hệ không tốt, chi bằng nói là Tạ Thời Dã đơn phương ghét Phó Húc.
Từ sau khi ông phát hiện ra Phó Húc thích con trai, luôn không nhịn được mà suy nghĩ lung tung, hai người này còn học chung đại học mà, có khi nào thật sự đã từng dây mơ rễ má?
Phó Húc bị những lời này của ông chọc cho suýt nữa phun hết trà trong miệng ra: "Làm gì có, cậu ấy chỉ là đàn em của em thôi."
Chung Xương Minh: "Hai đứa quen nhau à?"
Phó Húc: "Không tính là quá quen, hồi học đại học có gặp vài lần."
Tạ Thời Dã hồi ấy có thể nói là hoa khôi của khoa, còn là thủ khoa đầu vào của khối, rất nhiều người biết y. Phó Húc cũng vậy, nhưng để mà nói quen thân thì thật sự không đến mức.
Bọn họ chỉ là từng cùng nhau luyện tập một vở kịch, anh chỉ bảo cậu đàn em này vài câu, phát hiện ra cậu ấy đúng là rất có thiên phú, nên từng có lòng yêu quý người tài.
Bởi vậy khi Chung Xương Minh nói Tạ Thời Dã diễn không ra gì, Phó Húc không khỏi nói đỡ vài câu: "Hồi đại học cậu ấy diễn rất tốt, thầy cứ thử xem thế nào?"
Chung Xương Minh vẫn lắc đầu: "Không được không được, thằng bé đó quá đẹp."
Phó Húc cũng không muốn nói nhiều, anh dùng đũa gắp một miếng mỡ bò trong nồi. Chung Xương Minh lại nhìn mặt anh, hơi ngẩn người, bỗng dưng lại nói: "Thằng bé đó trông giống anh lắm à?"
Phó Húc: "Đúng là trông từa tựa nhau."
Chung Xương Minh: "Được, vì cái điểm ấy, tôi cho cậu ta một cơ hội."
Phó Húc cũng không vạch trần Chung Xương Minh, người thầy này của anh gian trá vô cùng, rõ ràng Tạ Thời Dã đã bỏ tiền đầu tư vào bộ phim này, là người đầu tư, y lại không đòi mình nhất định phải gia nhập đoàn làm phim, chỉ xin một cơ hội phỏng vấn thôi.
Mặc dù Chung Xương Minh là một đạo diễn lớn, nhưng bộ phim này của ông rất khó được chiếu trong nước, nên việc kiếm đầu tư cũng phiền phức. Có sẵn một người coi tiền như rác tới tận cửa thế này, đương nhiên là ông rất hoan nghênh rồi.
Chỉ là ông cân nhắc đến mối quan hệ tế nhị giữa Phó Húc và Tạ Thời Dã, hôm nay cố ý hẹn Phó Húc đến