Edit: Ry
Ba giờ chiều ngày 19, Tạ Thời Dã đúng hẹn đến khách sạn Vạn Lệ. Trên đường phải đổi mấy lần xe mới cắt đuôi được đám chó săn. Trên người y có nhiều tư liệu nên đám người muốn bám đuôi tạo scandal cũng nhiều, ở phương diện này, Tạ Thời Dã quá thành thạo rồi, lúc cần phải cho chó săn ít tư liệu viết bài y vẫn sẽ cho.
Dù sao thì có rất nhiều bộ phim cần phải tương tác diễn trò với nhau, truyền ra tin đồn mập mờ giữa nam nữ chính.
Có scandal thì sẽ có chủ đề nóng, độ nổi tiếng cũng cứ thế mà tăng lên, nhưng Tạ Thời Dã khống chế rất tốt, gần như không có búa thật. Mấy năm qua y cũng đã hẹn hò mấy lần, trong lúc yêu đương cũng đối xử rất tốt đẹp, chia tay trong hòa bình, không đến mức để lại nhược điểm gì để ngày sau người ta tuôn ra tạo bê bối.
Năm nay y 29, fan hâm mộ gần như đã có thể tiếp nhận sự thật rằng y sẽ yêu đương, không như mấy năm đầu, lúc ấy quá hot, mấy nữ minh tinh truyền ra tin đồn với y đều bị tấn công trên Weibo, nhục mạ rồi bôi đen, đủ loại khó coi.
Xuống xe, y đeo khẩu trang cộng thêm mũ với kính râm, vào đến thang máy rồi vẫn chưa bỏ kính ra, tầm mắt đen kịt đụng phải một người, y cúi đầu, khẽ nói xin lỗi, người kia cũng ôn hòa trả lời không sao.
Chỉ là một câu không sao ấy thôi, khiến cả người Tạ Thời Dã cứng đờ, dường như từ lòng bàn chân có một dòng điện chạy lên, chạy thẳng vào trái tim, làm nó vừa đau đớn vừa tê dại. Tạ Thời Dã nhíu mày mím môi, kéo mũ thấp xuống lùi về sau một bước, chỉ hận không thể dán cả người lên tường thang máy.
Người kia quay đầu hỏi: "Cậu muốn lên tầng mấy?"
Tạ Thời Dã cách lớp kính râm đối mắt với anh, thầm nghĩ, ảnh đế Phó ra ngoài đúng là quá khiêm tốn, ở nơi công cộng như vậy mà cũng không đeo kính râm che mặt một chút, chắc là không sợ gặp phải fan hâm mộ.
Thấy y không nói gì, Phó Húc hơi nhướng mày, nhắc lại: "Lên tầng mấy?"
Tạ Thời Dã vội vàng đáp: "Tầng 18."
Trùng hợp như vậy, Phó Húc cũng muốn lên tầng 18, anh lại quan sát Tạ Thời Dã một chút, đột nhiên hiểu ra. Lông mày nới lỏng, ấn nút lên tầng 18.
Chờ lên đến nơi, Tạ Thời Dã ra khỏi thang máy, lấy điện thoại di động, tranh thủ lúc có sóng nhắn lại mấy câu với người đại diện, trợ lý ở trong nhóm chat hỏi y ở đâu rồi.
Y phải đổi xe liên tục, quá phiền phức, nên để mình y tránh đám chó săn, người đại diện và trợ lý cứ lái xe thẳng đến khách sạn là được.
Tạ Thời Dã nhíu mày trả lời, nhắn bọn họ không cần phải đến, y mang nhiều người đến chỗ phỏng vấn như vậy, chưa biết chừng Chung Xương Minh lại nghĩ là y đang chơi bài lớn.
Cao Lương nói trên Wechat: "Nhưng cậu vốn là hàng hiệu* mà."
*Từ chơi bài lớn và hàng hiệu ở đây đều viết là 大牌. Cái trước có nghĩa kiểu như chơi trội, tạo khí thế, ra vẻ ngôi sao. Cái sau mang nghĩa hàng chính hiệu, ngôi sao lớn.
Trợ lý còn nói: "Những người kia chắc chắn sẽ dẫn người theo, bên cạnh anh lại không có ai, mất mặt lắm."
Tạ Thời Dã: "Gương mặt này của tôi chính là mặt mũi."
Cao Lương và trợ lý không phản bác được, còn cảm thấy khá là có lý.
Trả lời tin nhắn xong, ngẩng đầu lên, Tạ Thời Dã bị giật mình, con ngươi hơi co lại, suýt nữa lùi về sau, Phó Húc bận như vậy mà vẫn ung dung đứng ở bên cạnh, đây là đang... Chờ y à?!
May mà y chưa tháo khẩu trang với kính râm xuống, nếu không thì chắc chắn anh sẽ thấy vẻ mặt buồn cười của y lúc này.
Phó Húc thấy y ngẩng đầu thì nói: "Biết số phòng không? Đàn em Tạ."
Phó Húc vẫn luôn tốt tính như vậy, giống như năm đó, anh rất săn sóc đám sinh viên năm nhất, có thể nói là đàn anh tốt nhất trường. Đám đàn em đáng thương thầm mến vị đàn anh họ Phó này, có thể xếp thành một hàng dài từ cửa trường đến trung tâm thành phố.
Bị nhận ra, Tạ Thời Dã bèn tháo kính râm và khẩu trang, y rũ mắt, không lạnh không nhạt trả lời: "Chào đàn anh."
Phó Húc tươi cười đi lên trước dẫn đường. Nếu như nói Phó Húc rất săn sóc sinh viên mới, thì Tạ Thời Dã chính là đứa đàn em được đối xử đặc biệt nhất trong đám sinh viên.
Phó Húc quý tài, rất có lòng mà chỉ bảo cho vị đàn em này, còn từng mang canh đến cho Tạ Thời Dã suốt một tuần vì y lên sân khấu bị đói bụng đến choáng váng.
Sau này nghĩ lại, Tạ Thời Dã cũng không biết trong những bát canh kia có bỏ thuốc phiện gì không mà khiến y nhớ mãi không quên, uống qua biết bao nhiêu cửa tiệm rồi cũng không tìm được hương vị đó.
Thật ra thái độ của y quá gượng gạo, nếu y là Phó Húc, đối mặt với một đứa đàn em mình từng hết lòng đối đãi, lại gặp phải loại thái độ này, chắc chắn sẽ cảm thấy không thoải mái trong lòng.
Một người là ảnh đế của quá khứ đã giải nghệ đang trên con đường xây dựng lại, một người là idol gà mới nở đang hot, y lạnh nhạt với Phó Húc cũng là bình thường. Thân phận không còn giống như xưa, địa vị cũng vậy.
Nhưng bình thường không có nghĩa là đúng, sau khi vào phòng, thái độ của Phó Húc rõ ràng trở nên lạnh nhạt hơn nhiều, anh đi tới ngồi xuống bên cạnh Chung Xương Minh. Địa điểm phỏng vấn ở khách sạn chắc là để giữ bí mật, chỉ cần có đủ kĩ năng diễn xuất, ở đâu cũng có thể diễn được.
Chung Xương Minh ghi nhớ thân phận của đại minh tinh họ Tạ, cố ý dời thời gian phỏng vấn của y lên trước các diễn viên khác, để y hưởng thụ sự đãi ngộ duy nhất này.
Ở sau chiếc bàn dài, Chung Xương Minh đan mười ngón tay vào nhau, cười đến hiền lành: "Tiểu Tạ đến rồi đấy à."
Tạ Thời Dã cởi áo khoác, bỏ mũ xuống. Y vừa làm thế xong, Chung Xương Minh lập tức mở to mắt, động tác lật kịch bản của Phó Húc cũng khựng lại, biên kịch Hạng của