Trong suốt tiết học, Kiều Kiều cảm thấy bản thân mình như bị mãnh thú theo dõi, mặc dù không có dám nhìn thẳng hắn, nhưng cô cũng có thể nhận thấy một ánh mắt không e dè chút nào nhìn chằm chằm cô không rời mắt.
- Được rồi, tiết học hôm nay kết thúc ở đây, à cô muốn hỏi một chút, nghe nói nhóm giúp đỡ các bạn học kém đã giải tán rồi, mặc dù cuối cấp học tập rất bận rộn nhưng các em vẫn nên dành chút thời gian, tầm nửa tiếng cũng được để giúp đỡ các bạn học khác, giúp các bạn đó giải thích một số vấn đề chưa hiểu rõ hoặc ôn tập cho các bạn một chút.
- Việc này cũng không ảnh hưởng quá lớn đến học tập của các em, mọi người đã gắn bó với nhau 3 năm rồi, tình bạn bè cũng ngày càng thắm thiết, cô không hi vọng các em chỉ vì lo thi đại học mà vứt bỏ….
Chủ nhiệm lớp còn chưa nói hết câu thì Diệp Mặc Hàn bỗng nhiên đứng thẳng lên nói:
- Cô, em còn chưa có bạn học giúp đỡ, cô không giúp em tìm một người à?
Nghe thấy câu Diệp Mặc Hàn nói, chủ nhiệm kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt, há miệng nửa ngày mà không phát ra tiếng.
Một lát sau đó mới ậm ừ nói:
- Em...em cần người giúp đỡ sao?
- Tại sao lại không cần, là học sinh đứng bét toàn trường thì chả lẽ không cần tiến bộ sao? Em cảm thấy bạn học ngồi cùng bàn này cũng được, mặc kệ thành tích học tập ra sao, xếp phía trên thứ hạng bét toàn trường thì có thể giúp đỡ em được rồi.
Nói xong hai mắt Diệp Mặc Hàn liếc về phía Kiều Kiều.
Từ lúc nghe thấy Diệp Mặc Hàn yêu cầu cô giúp đỡ thì Kiều Kiều như cảm thấy toàn thân lạnh buốt, cả người khẩn trương nắm chặt hai bàn tay lại, trên trán cũng đã thấm đẫm mồ hôi.
Cô không hiểu rõ vì sao mà Diệp Mặc Hàn lại muốn cô kèm hắn học tập, chỉ cần nghĩ đến chuyện xảy ra vừa nãy thì trong lòng sợ hãi không thôi.
- Bạn học Kiều Kiều, em có đồng ý giúp đỡ Diệp Mặc