- Bạn học Kiều, sao lại đi nhanh như vậy? Là sợ tôi ăn em sao?
Trong khi nói chữ “ăn” này thì hắn cúi người xuống nói sát bên tai cô, hơi thở ấm áp phả vào bên tai, từng đợt cảm giác tê dại như điện giật chạy khắp cả người làm cho Kiều Kiều run lên.
- Đi...!đi nhà ăn…
Kiều Kiều ngẩng đầu lên nhìn hắn, khuôn mặt đẹp trai mang theo ý cười, sáng lạn mà lại rất mê hoặc người.
Nếu không phải cảnh tượng lúc hắn hút thuốc rồi bắt nạt nữ sinh kia còn in sâu trong lòng thì có lẽ Kiều Kiều suýt chút nữa trầm mê trong nụ cười của hắn rồi.
- Thích ăn cái gì? Tôi mời em ăn.
Nhận thấy được trên người hắn chuyền đến áp bách, Kiều Kiều liền theo phản xạ mà tự trả lời câu hỏi của hắn:
- Xúc xích, đùi gà...không cần anh mời.
Trả lời xong cô liền bước nhanh hai chân đi về phía cửa lớp học, bỗng nhiên hắn giơ cánh tay chống ở cửa lớp, ngăn lại bước đi của cô đồng thời làm cô mặt đối mặt với hắn.
Không kịp phản xạ trước hành động đột ngột của hắn, Kiều Kiều liền đâm thẳng vào lồng ngực đầy rắn chắc của Diệp Mặc Hàn, sau đó hơi lùi lại nhìn thẳng mặt hắn.
Diệp Mặc Hàn nói nhỏ mang theo cả ý cười nói:
- Tôi thích ăn bào ngư, hay là em mời tôi ăn được không?
- Được.
Cô vội vàng đồng ý, trong lòng nghĩ chỉ cần mau chóng thoát khỏi hắn là được rồi.
Cô không nghe ra ngụ ý trong lời nói của hắn, chỉ thấy hắn nhìn chằm chằm vào mình như muốn xem thấu nàng, ánh mắt hắn nhìn cô cũng có cảm giác bỗng trở lên nóng bỏng, khiến cho Kiều Kiều cảm thấy không được tự nhiên mà hơi cúi đầu né tránh ánh mắt của hắn.
Dứt lời cô liền nhân lúc hắn chưa có chuẩn bị gì mà nhanh chóng chui qua cánh tay hắn, chạy một mạch về phía nhà ăn.
Kiều Kiều đi trước tiến vào nhà ăn, mới vừa lấy cơm xong thì có mấy học sinh nam vây xung quanh, liếc nhìn xung quanh một cách cảnh giác rồi nói:
- Kiều Kiều, có muốn tìm cô giáo xin đổi chỗ ngồi không, tên Diệp Mặc Hàn bên cạnh cũng không phải loại người tốt đẹp gì đâu.
- Tớ cũng rất muốn chuyển đến chỗ khác, nhưng