~ Cách dùng từ điển một cách chính xác ~
Con khỉ bị Việt Tinh Văn quất một phát ré lên từng tiếng the thé, decibel của âm thanh ấy rất cao, ầm ĩ khiến Việt Tinh Văn phải nhức đầu, đám khỉ xung quanh như nhận được hiệu lệnh của nó, men theo lồng sắt, tường, trần nhà, nhanh nhẹn bò về phía Việt Tinh Văn.
Cảnh tượng đám khỉ chen chúc nhau lao về phía mình, khiến Việt Tinh Văn dựng hết lông tơ.
Cậu đề phòng siết chặt cán chổi, lưng dán chặt vào cánh cửa kim loại — Cũng may vừa rồi cậu không chủ quan, cầm theo cây chổi ở cửa này làm vũ khí tạm thời, nếu như sau khi làm câu hỏi phụ xong cậu thả lỏng tinh thần, trực tiếp đẩy cánh cửa trước mặt, cậu tay không tấc sắt sẽ bị đám khỉ điên này hại chết.
Chẳng mấy chốc, Việt Tinh Văn đã bị bầy khỉ bao vây.
Một con khỉ nhanh trí bỗng nhảy xuống từ vách tường bên phải, vươn hai tay muốn cướp cây chổi trong tay cậu. Mắt Việt Tinh Văn lạnh đi, chân phải đạp một phát thật mạnh, con khỉ bị cậu ra sức đá văng ra, đụng vào lồng sắt ở phía xa cái "rầm".
Mấy con khỉ bên trái bò dọc theo lồng sắt tới muốn tấn công cậu, Việt Tinh Văn lập tức xoay người quét một nhát thật mạnh về bên trái — Bầy khỉ bị cậu quét ngã cả đám như những quân bài domino!
Chúng như bị chọc giận, con nào con nấy hai mắt đỏ thẫm, nhe nanh múa vuốt!
Tiếng kêu the thé của khỉ cùng âm thanh ầm ĩ khi chúng bò qua bò lại trên lồng sắt, khiến đầu Việt Tinh Văn đau muốn nứt ra.
Cậu hít sâu một hơi, bình tĩnh lại suy nghĩ đối sách.
Trên trần nhà, trên vách tường, hai bên lồng sắt, không chỗ nào không có khỉ, may mà phòng thí nghiệm này chỉ dài hơn hai mươi mét, cánh cửa kim loại ở cuối đang gần ngay trước mắt. Chỉ cần cậu tóm đúng thời cơ, chạy một mạch qua đó, hẳn vẫn kịp tránh khỏi tấn công của bầy khỉ.
Việt Tinh Văn nhanh chóng nhớ lại kỹ năng trong từ điền.
Ngũ Thể Đầu Địa, nhiều khỉ như thế này, bắt một con quỳ xuống hành lễ với cậu cũng vô dụng. Trên Bảy Dưới Tám, bảy con khỉ bay lên, tám con khỉ ở dưới, cậu phải chọn 15 mục tiêu, Việt Tinh Văn quét mắt quanh phòng thí nghiệm, số khỉ lớn hơn mười lăm con, kỹ năng này có thể dùng, chỉ cần tìm một thời cơ thích hợp.
Cậu cắn răng, bứt tốc xông lên.
Bầy khỉ thấy cậu vọt vào trong phòng thí nghiệm, lập tức đuổi theo cậu từ tứ phía.
Con khỉ trên trần nhà coi bóng đèn như xích đu, móc đuôi lên trên đó, thân thể đung đưa chặn trước mặt cậu. Việt Tinh Văn vung chổi, dồn sức đánh lên trên, bóng đèn bị cậu đánh văng ra ngoài, lôi theo con khỉ trên đó va vào cửa kim loại, phát ra một tiếng "ruỳnh" rất lớn, mảnh đèn vỡ văng ra khắp chung quanh!
Sau lưng có một lực cản kỳ lạ khiến Việt Tinh Văn không đi tiếp được, cậu quay lại nhìn, thấy hai con khỉ lớn đang kéo vạt sau chiếc áo blouse của cậu, mặt dày đu lên người cậu, Việt Tinh Văn nhanh nhẹn cởϊ áσ blouse, tiện thể trùm lên trên hai con khỉ kéo áo cậu đó, rồi đá chúng ra xa.
Nhưng số khỉ quá nhiều, cây chổi trên tay cậu chẳng mấy đã bị đám khỉ bắt tay nhau cướp mất. Đám khỉ luôn thích tranh giành đồ của con người, đặc tính này đúng là đáng ghét thật. Việt Tinh Văn híp mắt, giơ tay phải lên, cuốn "Từ điển thành ngữ hiện đại" dày cộp xuất hiện trên tay cậu.
Đám khỉ như phát hiện ra đồ chơi mới, lại chạy tới cướp, Việt Tinh Văn khẽ nhẩm trong lòng: "Trên Bảy Dưới Tám!"
Bầy khỉ xung quanh như bị một sức mạnh thần bí ép buộc, chớp mắt, bảy con khỉ đã lơ lửng trong không trung với tư thế "quỳ", tám con khỉ khác lại ngã ngửa trên mặt đất như đạp trúng vỏ chuối. Còn lại hai con khỉ đứng cách cậu khá xa, nhìn thấy đồng loại làm ra mấy tư thế kỳ quái, dường như chúng cũng hơi ngẩn ra, chưa kịp phản ứng lại.
Việt Tinh Văn lập tức vắt chân lên chạy!
Cậu chạy với tốc độ nhanh nhất trong đời, lúc thi chạy cự ly ngắn 50 mét môn thể dục, cậu cũng không chạy nhanh tới vậy.
Khoảnh khắc ấy, Việt Tinh Văn cảm thấy lồng ngực mình như sắp nổ tung, chạy quá nhanh khiến nhịp tim của cậu vọt tới cực hạn, Việt Tinh Văn không dám lơi lỏng một giây nào, chạy một mạch tới cuối phòng thí nghiệm, một chân đá cửa kim loại ra, sau khi vọt vào trong phòng liền đóng cửa lại.
Thời gian khống chế của Trên Bảy Dưới Tám kết thúc.
Bầy khỉ gầm rú đuổi tới điên cuồng đập cửa, Việt Tinh Văn đã không còn sức bận tâm đến chuyện sau lưng nữa.
Bởi vì, cảnh tượng xuất hiện trước mắt cậu còn đáng sợ hơn...
Căn phòng này có ba người mặc áo blouse trắng, một nam hai nữ.
Một nữ sinh mảnh khảnh gục trên nền nhà, cổ bị cắt đứt, đôi mắt trợn trừng trừng, tựa như không thể tin mình lại chết như thế này.
Mà hai người còn sống, nam sinh vóc người cao lớn khỏe khoắn, sắc mặt trắng bợt, đồng tử đỏ ngầu, hắn ta đang cầm thứ gì đó gặm cắn ngon lành, vừa cắn, máu vừa chảy khỏi khóe miệng không ngớt, áo blouse trắng của hắn đã nhuốm đầy máu, nhưng hắn lại không nhận ra. Một nữ sinh tóc dài khác cũng đang ăn gì đó, khắp mặt, khắp người cô ta đều là máu, thứ cô ta đang cầm trong tay – là nửa cánh tay người bị đứt.
Ngay khi Việt Tinh Văn mở cửa, hai người đang ăn đều dừng động tác, đồng loạt ngẩng đầu lên nhìn cậu.
Da gà da vịt khắp người Việt Tinh Văn nổi lên rần rần!
Cậu từng xem rất nhiều bộ điện ảnh về thảm họa sinh hóa[29], tận thế xác sống... nhưng, điện ảnh có chân thật tới đâu, cũng không thể bì được chấn động tinh thần và công kích thị giác đáng sợ khi trông thấy tận mắt! Hai kẻ quái nhân đứng ngay trước mắt cậu, cách cậu không tới 5 mét, bọn chúng đang chia nhau ăn xác của bạn học...
Khoảnh khắc ấy, Việt Tinh Văn rất muốn tự móc hai mắt, quên cảnh tượng này đi.
Song không để cậu nghĩ nhiều, đàn anh đàn chị phát hiện ra thức ăn tươi mới, lập tức nhào tới phía cậu.
Độ khó ở phòng thí nghiệm học viện Y lần này rõ ràng đang lần lượt tăng lên, đám chuột ở ải đầu tiên bị nhốt trong lồng không thể tấn công người khác, lũ thỏ ở ải thứ hai nhỏ người, không thể tạo ra vết thương trí mạng, sức tấn công của bầy khỉ ở ải thứ ba tăng lên rõ rệt, ải thứ tư là con người, cho dù chỉ có hai người, cũng mang đến uy hiếp trí mạng cho người xông vào!
Hai kẻ kia không hề cử động cứng ngắc như xác sống trong mấy bộ phim, ngược lại vô cùng linh hoạt, thậm chí thể năng còn được tăng cường.
Nam sinh cao hơn một mét tám, vóc dáng khỏe khoắn, hắn rảo bước đi tới, cánh tay khỏe mạnh đánh thẳng về phía cổ họng yếu ớt của Việt Tinh Văn! Nữ sinh dù dáng người gầy gò, nhưng nụ cười lại quái dị, tay còn đang cầm nửa cánh tay đầm đìa máu của con người.
Việt Tinh Văn đã được tôi luyện qua ba căn phòng phía trước, có thấy gì cũng không hoảng sợ nữa. Hơn nữa trong cuốn nhật ký cậu tìm được ở phòng làm việc, cũng nhắc tới "đàn anh đàn chị", cậu đã đoán trước được sẽ đụng mặt đàn anh đàn chị biến dị ở nơi này.
Đi qua đám khỉ bò loạn khắp nơi ầm ĩ, ít nhất phòng thí nghiệm này rất yên tĩnh, cậu không cần phải chịu đựng tiếng ồn đinh tai nhức óc.
Cậu khẽ nâng bàn tay phải lên, từ điển lại biến thành hiện vật xuất hiện trong tay cậu.
Việt Tinh Văn khẽ nhẩm: "Ngũ Thể Đầu Địa."
Ngay khi hai cánh tay đàn anh vươn ra sắp bóp tới cổ cậu, cuối cùng, bỗng không biết bị sức mạnh nào ảnh hưởng, "bạch" một phát quỳ xuống trước mặt Việt Tinh Văn, giống như đang quỳ gối hành lễ với Việt Tinh Văn vậy.
Đàn chị tóc dài đi sát phía sau đàn anh, đàn anh vừa ngã nhoài xuống, cô ta cũng vấp té xuống đất, còn theo quán tính ngã trúng người đàn anh.
Hai người lần lượt