~ Đều là người ghê gớm ~
Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh vừa ra khỏi cửa, phòng bệnh bên cạnh cũng có người đang lén la lén lút thò đầu ra, vẻ mặt thấp thỏm bất an, cậu ta mới khoảng hai mươi tuổi, vừa nhìn đã biết là sinh viên vô tội bị hệ thống thư viện kéo vào khu nội trú khoa tim mạch.
Bác sĩ y tá đều đang bận rộn, những "bạn đại học cùng phòng bệnh" mặc đồ bệnh nhân kết bạn theo đôi, đang đi dạo khắp trên hành lang, mọi người đều ăn ý lượn hết một vòng khu nội trú khoa tim mạch, tìm hiểu hoàn cảnh đã rồi tính tiếp.
Việt Tinh Văn xé một trang trắng cuối cùng của cuốn từ điển, tìm bút vẽ bản đồ lên đó. Dù sao từ điển của cậu cũng có khả năng tự khôi phục, xé bớt vài trang, sau đó triệu hồi lại là sẽ như cũ.
Khu nội trú khoa tim mạch có diện tích rất lớn, với kết cấu hành lang hình chữ "回".
Bên trái và bên phải đều là phòng bệnh. Trong đó, phòng bệnh số một ở góc dưới bên trái, phòng số hai ở góc dưới bên phải là phòng VIP, bên trong chỉ có một giường. Những phòng còn lại mỗi bên trái phải tám phòng, bố cục thống nhất, đều là ba giường và có phòng vệ sinh riêng. Giường trong cả khu nội trú gồm 24 giường bên trái, 24 giường bên phải, thêm hai chiếc VIP trong góc, cả thảy 50 giường.
Phía trong cùng của kết cấu chữ "回" là khu công tác của bác sĩ, bao gồm phòng làm việc của bác sĩ, phòng trực ban, phòng họp, phòng đun nước... Khu vực bên dưới là cổng khu nội trú khoa tim mạch, lúc này cổng đang khóa chặt, bên trên treo một bảng thông báo "Thời gian người nhà tới thăm là 3 giờ đến 5 giờ chiều". Bên cạnh cổng là khu vực của y tá, nhà thuốc, phòng điều trị. Quầy y tá có một bảng đèn phát sáng, bên trên có thông tin cơ bản của tất cả các bệnh nhân trong khu nội trú, như "Giường 17 – Việt Tinh Văn – Nam giới 20 tuổi".
50 chiếc giường đều có bệnh nhân. Việt Tinh Văn quét mắt trên tấm bảng, phóng bút chép hết những thông tin quan trọng ra giấy. Cậu phát hiện giường 48 là một cái tên rất quen thuộc: Kha Thiếu Bân.
Kha Thiếu Bân của khoa kỹ thuật máy tính cũng chung lớp với cậu? Việt Tinh Văn ngẩn ra, định bụng lát nữa sẽ đi tìm cậu bạn này.
Phần lớn bệnh nhân trong khu nội trú khoa tim mạch đều là người già.
Nhưng có một vài giường, bệnh nhân lại là người trẻ chỉ khoảng 20 tuổi, bao gồm giường 3-4, giường 16-17, giường 25-26 ở hành lang bên trái; giường 34-35, giường 48-49 ở hành lang bên phải, vừa đúng mười người, có thể đoán được họ đều là sinh viên giống như Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh.
Cũng tức là, mười sinh viên bọn họ, bị chia thành từng nhóm hai người phân tới năm phòng bệnh, khoảng cách giữa các phòng rất xa, muốn nhanh chóng trao đổi thông tin sẽ rất khó khăn.
Việt Tinh Văn kiểm tra lại bản đồ và tin tức về bạn học một lần nữa, sau đó cậu cùng Lưu Chiếu Thanh đi về phía khu nghỉ ngơi ở góc trên bên trái.
Khu nghỉ ngơi bày hai hàng ghế, nơi này không có ai, sau khi Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh ngồi xuống, một vài thanh niên mặc đồ bệnh nhân đã lượn xong cả khu nội trú, cũng chậm rì rì đi về phía này.
Dần dần, có tám người tập trung tại khu nghỉ ngơi, bốn nam bốn nữ.
Những sinh viên trẻ tuổi, lại vì bệnh tim mà ai nấy sắc mặt tái nhợt. Có cậu trai gầy gò nọ còn chau mày ấn mạnh lên ngực, có thể thấy bệnh tim của cậu ta bắt đầu tái phát.
Ban đầu chẳng ai nói gì, mọi người chỉ lặng lẽ ngồi.
Cho đến khi một cô gái mảnh khảnh cao chừng 155cm, buộc tóc đuôi ngựa bỗng lên tiếng phá vỡ bầu không khí im lặng: "Mọi người ơi, các cậu đều là sinh viên đại học sư phạm Tân Giang sao? Tớ là sinh viên năm hai chuyên ngành giáo dục mầm non, Lưu Tiêu Tiêu, nằm giường số 4."
Cô vừa dứt lời, biểu cảm của những người xung quanh mỗi người một vẻ.
Ngồi đối diện cô, một chàng trai với vài nốt mụn trứng cá trên mặt lập tức nói: "Tui không học đại học sư phạm, tui là Trâu Vũ Hàng, giường 25, là sinh viên năm tư chuyên ngành vật lý thiên văn đại học Kinh Đô." Chàng trai tên "Vũ Hàng", học vật lý thiên văn, cha mẹ anh ta trông cũng xa thật đấy.
* "Vũ Hàng" a.k.a hàng không vũ trụ/ du hành vũ trụ =))
Nghe anh ta nói xong, một cô gái có mái tóc xoăn xinh xắn nói với anh ta: "Chào đàn anh, em cũng là sinh viên đại học Kinh Đô, em là Cù Vi Vi chuyên ngành Điện tử – Viễn thông, năm nay năm ba, nằm giường 3 khu nội trú."
Hai người cùng trường trao nhau ánh nhìn phức tạp.
"Đại học Tinh Châu, năm tư chuyên ngành Hóa học vật liệu, giường 24." Dường như chàng trai gầy gò vừa ấn ngực đã dễ chịu hơn nhiều, cậu ta thu tay lại, thấp thỏm nhìn xung quanh, "Có ai cùng trường không?"
"Tớ học đại học giao thông Nam Dương, chuyên ngành quy hoạch địa lý, Tần Lộ." Cô gái tóc ngắn bên cạnh bình tĩnh nói.
"Đại học Thanh Thành, năm ba học viện Y, bọn tớ bên giường 34, 35." Cô gái tóc dài ngồi cùng nữ sinh kia nói theo.
Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh đến để nghe ngóng tin tức, tất nhiên họ cũng nước chảy bèo trôi mà giới thiệu sơ qua về bản thân, bên quầy y tá có tư liệu về toàn bộ bệnh nhân trong khu nội trú, họ không nhất thiết phải che giấu tên và số giường của mình.
Mọi người tự giới thiệu một lượt, bất lực nhìn nhau.
Một lát sau, cậu bạn Trâu Vũ Hàng khoa vật lý thiên văn kia không nhịn được chửi tục: "Đệt, tui cứ tưởng chỉ có mình trường chúng tui xúi quẩy, thư viện tự nhiên biến dị cơ đấy! Hóa ra có cả trường khác à?"
Bảng xếp hạng chương trình học "Thoát khỏi phòng thí nghiệm" lúc trước Việt Tinh Văn thấy là "Bảng thành tích Đại học Hoa An", trên đó toàn là bạn cùng trường. Lúc ấy, cậu cũng tưởng là chỉ có thư viện trường họ có vấn đề, giờ thì xem ra, thư viện bất chấp kéo người từ các đại học trên toàn quốc nhỉ?
Những sinh viên này đến từ khắp trời Nam đất Bắc, đại học sư phạm Tân Giang, đại học giao thông Nam Dương, đại học Kinh Đô... chúng đều cách trường Việt Tinh Văn đang theo học đến tận vài tỉnh, sao thư viện trong các trường đại học có thể biến dị chỉ trong một đêm được? Kẻ nào có sức mạnh lớn tới vậy?
Hiển nhiên, các sinh viên ở đây cũng đã nghĩ tới vấn đề này.
Lưu Tiêu Tiêu của Đại học Sư phạm tiếp tục hỏi nhỏ: "Có phải mọi người đều đến thư viện vào buổi đêm, sau đó không ra được không?"
Mọi người nhao nhao thở dài: "Đúng thế, tôi ngang qua thư viện, vào trong mượn cuốn sách thôi." "Tôi đến thư viện ôn tập thi cuối kỳ, buồn ngủ quá, chợp mắt cái mở ra đã không ra được nữa rồi." "Tôi đến đó trả sách"...
Lưu Tiêu Tiêu cắn bờ môi tái nhợt, tiếp lời: "Trường chúng tôi không thấy bán tán gì về chuyện này hết, nhưng sau khi qua bài thi đầu tiên, thấy bảng thành tích trong trường, mới phát hiện có rất nhiều bạn học cũng bị kéo vào, mọi người cũng vậy sao?"
Mọi người gật đầu lần nữa.
Trâu Vũ Hàng bắt đầu hạnh họe: "Cái đờ mờ luôn á ngày nào tui chả đến thư viện tra tài liệu, trầy trật ra mới viết được một nửa luận văn tốt nghiệp, kết quả kéo tui vào cái chỗ quỷ này, như cái đấm vậy!" Tính tình của đàn anh khoa vật lý rất nóng nảy, trên mặt lấm chấm mụn trứng cá, có lẽ do gần đây làm việc nghỉ ngơi không theo quy luật, thức đêm viết luận văn nhiều nên vậy?
Cậu bạn học viện Hóa mặt mày nhăn nhó nói: "Tôi đang chuẩn bị thi lại trước tốt nghiệp* năm tư, môn này tôi đã trượt phải học lại rồi, nếu còn không qua nữa thì khỏi tốt nghiệp mất."
*清考: Kỳ thi lại cuối cùng trước khi tốt nghiệp. Trong quá trình học nếu thi rớt môn một lần, học lại thi lại vẫn rớt, thì ngay trước khi tốt nghiệp trường sẽ cho một cơ hội cuối cùng, không qua được nữa thì nhiều trường sẽ không cấp bằng tốt nghiệp luôn.
Tần Lộ khoa địa lý cau mày nói: "Tôi cãi nhau với bạn thân, muốn tới thư viện bình tĩnh lại, kết quả bị kéo tới nơi quái quỷ này."
Việt Tinh Văn đảo mắt nhìn mọi người, nói giọng nhẹ nhàng: "Tôi viết luận văn ở thư viện suốt cả tháng trời, mãi mới xong được, vẫn chưa kịp nộp cho giáo viên, lại còn quên luôn điện thoại mới mua ở thư viện, quay lại lấy điện thoại thì bị kéo vào đây."
Mọi người: "..."
Đây là đại hội kể khổ à?
Lưu Chiếu Thanh lắc đầu thở dài: "Haiz, đều là người xui xẻo cả."
Ngược lại tâm thế của Việt Tinh Văn rất tốt, cậu đổi đề tài bắt đầu phân tích: "Hệ thống thư viện kéo người từ các trường đại học trên toàn quốc. Nhiều trường như vậy, nhiều sinh viên như vậy cùng lúc mất tích, hẳn phải là tin tức chấn động cả nước mới đúng, vì sao lại không có tin tức gì? Trường chúng ta cũng không ai thảo luận về chuyện này, chẳng lẽ những sinh viên bước vào thư viện đã bị thể giới hiện thực lãng quên rồi sao?"
Tất cả đều thấy rợn cả người, cảm giác như mình là con chuột bạch nhỏ bị ác ma chọn làm