Chương 8: Khu nội trú khoa tim mạch 03
~ Khoa IT, Kha Thiếu Bân ~
Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh quay về phòng bệnh, ngồi còn chưa ấm chỗ, bác sĩ Tiêu bất chợt đẩy cửa vào, "Giường 16, giường 17, tôi đã hẹn lịch chụp mạch vành cho hai cậu rồi, sáng mai dậy đừng ăn gì nhé, y tá sẽ lấy máu cho hai người trước, sau đó qua khoa chuẩn đoán hình ảnh[48] kiểm tra. Nhớ phải để bụng rỗng đó."
Hai người nhìn nhau, đồng thanh nói: "Tôi biết rồi, cảm ơn bác sĩ."
Yêu cầu của kỳ thi là "nghe lời bác sĩ", bác sĩ đã dặn dò đương nhiên họ sẽ không chống lại, nếu không điểm thi sẽ bị trừ.
Vừa rồi nói chuyện hồi lâu với các bạn học, đã sắp đến trưa rồi, căng tin đưa những suất cơm trưa giống nhau đến các phòng. Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh đăm đăm nhìn hộp cơm một mặn hai chay trước mắt, do dự không biết có nên ăn không.
Lưu Chiếu Thanh mở hộp cơm, dùng đũa gẩy gẩy vài cái, "Chắc không hạ độc vào thức ăn của chúng ta đâu nhỉ?"
Việt Tinh Văn đề nghị: "Hay là, nhìn người khác ăn trước, ăn xong mà không sao thì chúng ta hẵng ăn?"
Lưu Chiếu Thanh tán thành: "Cũng phải, lái thuyền cẩn thận chạy ngàn năm.[49]"
Hai người đi dạo một vòng quanh hành lang, phát hiện các cụ già ở những phòng khác đã bắt đầu ăn rồi, cơm hộp của mọi người đều giống nhau. Qua một khoảng thời gian, những bệnh nhân đã ăn cơm không có phản ứng xấu nào, hai người bèn yên tâm trở lại, bắt đầu ăn cơm hộp.
Đồ ăn đã nguội rồi, nhưng cẩn thận chút sẽ không thiệt.
Cơm nước xong xuôi, Việt Tinh Văn tiện tay dọn rác giúp đàn anh, nói: "Đàn anh, em muốn qua phòng bệnh góc phải bên trên xem chút."
Lưu Chiếu Thanh đối chiếu với bản đồ mà Việt Tinh Văn vẽ, "Góc phải bên trên... Là giường 48 và 49, hai thí sinh đó không tới tham gia buổi thảo luận sáng nay, em quen à?"
Việt Tinh Văn nói: "Có một người học cùng trường chúng ta."
Đằng nào cũng rảnh rỗi ngồi không, Lưu Chiếu Thanh bèn đi cùng Việt Tinh Văn.
Hai người đến trước cửa phòng góc phải bên trên, Việt Tinh Văn khẽ gõ cửa: "Xin hỏi, bạn Kha Thiếu Bân có ở đây không?"
Một cậu trai trắng trẻo nhã nhặn, đeo kính gọng bạc nghi ngờ ngẩng đầu lên nhìn ra cửa. Sau khi nhìn thấy Việt Tinh Văn đang mỉm cười, cậu lập tức đứng dậy bước qua, tay đẩy gọng kính, nhẹ giọng nói: "Tinh Văn, là cậu thật à? Vừa nãy tớ nhìn thấy tên cậu bên khu y tá, định qua đó xác nhận đây, kết quả cậu lại tới tìm tớ trước."
Việt Tinh Văn nói: "Tối hôm 14 tớ đến thư viện mới bị kéo vào đây."
Kha Thiếu Bân: "Tớ cũng thế." Cậu nhìn sang người bên cạnh Việt Tinh Văn, như đang hỏi Việt Tinh Văn rằng đây là ai, Việt Tinh Văn bèn giới thiệu: "Đây là đàn anh nghiên cứu sinh khoa chỉnh hình Học viện Y, Lưu Chiếu Thanh, cũng cùng trường bọn mình đó."
Kha Thiếu Bân lễ phép vươn tay: "Chào đàn anh."
Lưu Chiếu Thanh cũng khách sáo bắt tay với cậu: "Chào em."
Việt Tinh Văn quay đầu nhìn sang đàn anh, giải thích: "Kha Thiếu học cùng khóa với em, là trưởng ban kỹ thuật Hội sinh viên, em là ban tuyên truyền của Hội sinh viên, bọn em quen nhau từ khi gia nhập hội sinh viên vào năm nhất. Khi hoàn thành bài thi "Thoát khỏi phòng thí nghiệm" em có thấy tên cậu ấy trên bảng thành tích, vừa rồi lại thấy tên cậu ấy ở khu nội trú nữa, nên mới tới tìm cậu ấy xác nhận."
Lưu Chiếu Thanh gật đầu, tỏ ý đã hiểu.
Kha Thiếu Bân nghe tới đây, bèn nói: "Lúc thấy bảng thành tích, tớ thấy tên anh Trác Phong, chị Lâm Mạn La, cả Giang Bình Sách nữa. Chắc bọn họ vào còn sớm hơn cả hai đứa mình?"
Đàn anh Trác Phong khoa Vật lý và đàn chị Lâm Mạn La học viện Môi trường đều là năm tư, hiện tại họ là chủ tịch và trưởng ban văn nghệ giải trí của hội sinh viên, đang chuẩn bị giải nhiệm. Giang Bình Sách là thư ký của hội sinh viên, phụ trách thống kê tài liệu, học bá làm bảng biểu thống kê này nọ khá là chuyên nghiệp, được các ban khác khen rất nhiều. Chỉ là Giang Bình Sách không thích nói chuyện với người khác, mọi người đều nghi ngờ, vì sao hắn lại tham gia đoàn hội như hội sinh viên này?
Thật ra thì, Giang Bình Sách bị Việt Tinh Văn kéo xuống nước...
Khi họ vừa lên đại học, cũng là lúc mới thành bạn bè. Sau khi thấy hội sinh viên tuyên truyền tuyển thành viên, Việt Tinh Văn liền cổ vũ Giang Bình Sách đi phỏng vấn: "Hồi cấp ba ngày nào cậu cũng đi học như người máy ấy, buồn muốn chết luôn. Chương trình trên đại học không căng vậy, thời gian rảnh cũng nhiều, còn có đủ loại hoạt động sinh viên, không trải nghiệm không phải phí hoài lắm sao? Hay là hai đứa mình cùng tham gia hội sinh viên nha!"
Giang Bình Sách: "..."
Việt Tinh Văn nhìn sang hắn: "Nếu cậu không có hứng với hội sinh viên, chúng ta có thể đến các câu lạc bộ khác để chơi, ví dụ như câu lạc bộ thiên văn nè, câu lạc bộ nhiếp ảnh, rồi cả cầu lông nữa, cậu thích cái nào?"
Giang Bình Sách im lặng vài giây, rồi cười khẽ, nói: "Hội sinh viên, cùng đi phỏng vấn."
Nên là, hai người cùng đi phỏng vấn, đăng ký vào các ban khác nhau trong hội sinh viên.
Chuyện cũ từ năm nhất tái hiện trong đầu, Việt Tinh Văn càng muốn nhanh chóng tìm được Giang Bình Sách, cậu thấp giọng hỏi Kha Thiếu Bân: "Cậu có biết gần đây Giang Bình Sách bận gì không?"
Sinh viên khoa IT và khoa Toán ở chung tòa ký túc xá, nghe cậu nói vậy, Kha Thiếu Bân đáp lại: "Tớ nghe bên khoa Toán nói, Giang Bình Sách chuẩn bị tham gia thi mô hình toán học[50] cấp quốc gia với đoàn của giáo sư Từ, tớ cũng lâu rồi không gặp cậu ấy... Không phải cậu ấy thân với cậu nhất sao?"
Việt Tinh Văn thở dài, "Gần đây tớ bế quan viết luận văn, lần trước cậu ấy rủ tớ đến thư viện tự học đã là nửa tháng trước rồi, gần đây không hay liên lạc."
Lưu Chiếu Thanh đứng bên cạnh khoanh tay nghe hai người nói chuyện, nghe tới đây cũng không khỏi tò mò: "Giang Bình Sách là ai thế?"
Kha Thiếu Bân giải thích: "Cậu ấy là học thần khoa Toán trường bọn em, nhận giải Quốc gia như cơm bữa, từ hồi năm ba đã học xong toàn bộ chương trình của khoa Toán, xác định sẽ thi lên nghiên cứu sinh rồi. Cậu ấy học chung trường cấp ba với Tinh Văn, hai người cùng thi đỗ đại học Hoa An, là thủ khoa tự nhiên – xã hội năm đó."
Lưu Chiếu Thanh cảm thán: "Thủ khoa tự nhiên – xã hội? Dữ dội dữ dội! Cậu ta cũng ở trong thư viện à?"
Kha Thiếu Bân nói: "Em thấy tên cậu ấy trên bảng thành tích, hẳn là cậu ấy cũng bị kéo vào đây rồi."
Việt Tinh Văn hỏi Kha Thiếu Bân: "Kha Thiếu, gần đây bên học viện Kỹ thuật máy tính có nghe tin đồn gì về "trò chơi thực tế ảo" không?"
Kha Thiếu Bân lắc đầu: "Không nghe đồn gì hết. Cậu nghi đây là game thực tế ảo à?"
Việt Tinh Văn nói: "Tớ chỉ nghĩ nhiều sinh viên mất tích cùng lúc như vậy, trường học lại không có tin tức gì, chuyện này không hợp lý."
Kha Thiếu Bân đẩy kính, như đang nghĩ gì đó, "Nhưng mà, với kỹ thuật IT hiện nay của chúng ta, hẳn vẫn chưa đến trình độ làm ra trò chơi mô phỏng nhiều người cùng online thế này chứ?"
Ba người cùng trầm mặc.
Việt Tinh Văn không nói tiếp chủ đề không có kết quả này nữa, bèn đổi chủ đề: "Mặc kệ chuyện này đã, Kha Thiếu, sáng nay cậu không tới gặp mặt các thí sinh khác, trong phòng bệnh cũng không thấy đâu, đi đâu thế?"
Kha Thiếu Bân nhìn xung quanh, gọi Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh vào một góc vắng vẻ, vô cùng thần bí nói nhỏ: "Tớ nhân lúc bác sĩ đi kiểm tra phòng, tranh thủ thời gian tới phòng làm việc của bác sĩ xâm nhập vào máy tính của họ, bếch hết toàn bộ tư liệu của khu nội trú xuống."
Hai người kia: "..."
Năng lực tranh thủ này của cậu, đúng là bàn tay vàng trong làng gián điệp đó!
Lưu Chiếu Thanh tò mò hỏi: "Em được thưởng kỹ năng của khoa máy tính, hay là tự phá khóa máy họ thế?"
"Mức độ phòng thủ của hệ thống an ninh của những máy tính đó không cao, em cứ vậy phá thôi. Phần thưởng kỳ thi nhập học của Học viện Kỹ thuật máy tính, là một con robot thông minh, hai người muốn xem không?" Kha Thiếu Bân nói xong bèn quay mặt vào tường, bàn tay phải xòe ra.
Một chú robot nhỏ màu trắng có bánh xe lớn bằng bàn tay xuất hiện trong góc tường, tay ngắn, chân cũng ngắn, như một món đồ chơi cho trẻ con. Việt Tinh Văn và Lưu Chiếu Thanh vây quanh tường, tò mò ngắm nhìn nó.
Lưu Chiếu Thanh ra vẻ trầm tư như "ông lão tàu điện ngầm xem điện thoại": "Trong ấn tượng của anh, robot thông minh không phải đều lớn lắm hả? Robot to cỡ bàn tay, là... bản "tí nị" à?"
"Đây là robot thông minh cấp một, sau khi thăng cấp, nó sẽ lớn lên." Kha Thiếu Bân nhìn bé chân ngắn trong góc tường, khe khẽ nói: "Tiểu Đồ Tiểu Đồ, phát nhạc."
Đầu chú robot sáng lên, bắt đầu cất tiếng hát bằng giọng trẻ con: "Kìa con bướm vàng, kìa con bướm vàng..."
Kha Thiếu Bân: "Tiểu Đồ, dừng phát."
Robot: "Được, chủ nhân."
Việt Tinh Văn: "..."
Lưu Chiếu Thanh: "..."
Góc tường bỗng rơi vào sự yên lặng khiến người ta ngại ngùng.
Tai Kha Thiếu Bân hơi đỏ lên, da cậu vốn đã trắng, khi hai tai phớt đỏ trông rất rõ ràng. Cậu nhìn chú robot trong góc tường, cố gắng giải thích với hai người bạn: "Đừng thấy nó ngốc vậy, thật ra có ích lắm đó. Hiện tại người máy mới chỉ mở khóa chức năng ngữ âm thôi, có thể mở bài "Kìa con bướm vàng", thu hút sự chú ý khắp chung quanh."
Việt Tinh Văn dở khóc dở cười, "Vậy là, lúc ở phòng thí nghiệm, cậu bảo nó hát để dụ đám khỉ